Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

* Truyện ngắn cho chiều thứ bảy

KHÁCH SẠN VOLGA
Sưu tầm

Tôi đang ngồi đọc lại bản kế hoạch năm học của trường nội trú mà Anna Trần gửi cho, kèm theo những phụ lục về thời gian biểu, chi tiêu các khoản. Vừa đọc bảng thống kê, vừa cân nhắc xem mức độ tài chính của trường và mức độ viện hỗ trợ trường năm học này thì chiếc đèn vàng trên cán bút nhấp nháy - tín hiệu cô Văn, thư kí báo cho biết là tôi có khách quen không hẹn trước. Bấm bật đèn xanh lên, ra kí hiệu cho thư kí đưa họ vào phòng khách, mấy phút nữa tôi sẽ sang.
Vừa bước chân vào cửa phòng, một phụ nữ tuổi gần bốn mươi đang cầm cốc nước lạnh đặt vội xuống bàn, chị đứng ngay lên, nhanh nhẹn tiến đến ôm nhẹ lấy cổ tôi, thơm vào má, miệng tươi cười:
- Chào thầy Lê Vân!
- Chào Irina, cơn gió nào đưa em tới viện đấy ?
Tôi cũng ôm nhẹ vai chị và cũng thơm lên bên má không son phấn gì. Trước mặt tôi là cô học trò người Nga tình cờ, thông minh nhưng không thành đạt trong nghiên cứu khoa học. Ngày ấy cách đây dễ hơn chục năm trước, tôi dẫn hai trợ lý sang Moscow tham gia hội thảo tìm nguồn năng lượng tự nhiên, đơn giản cho người máy. Sau khi tham luận về cấy vi tế bào quang điện hữu cơ trong da người máy để nó thu năng lượng ánh sáng mà tự duy trì hoạt động, bản báo cáo rất thành công.
Buổi trưa, ba thày trò xuống ăn nhanh dưới tầng một để chuẩn bị cho buổi thảo luận sau đó thì một cô gái trẻ, người thanh mảnh, khuôn mặt ưa nhìn, mắt xanh, tóc màu hạt dẻ nhạt cũng bê khay thức ăn tiến đến bàn, hỏi nhỏ:
- Thưa giáo sư, chỗ này còn trống ạ?
- Vâng, chỗ trống, mời chị cứ tự nhiên.
Cô gái ngồi xuống, cũng ăn đơn giản như chúng tôi rồi bắt chuyện:
- Thưa giáo sư! Đề tài giáo sư báo cáo hôm nay thật tuyệt vời. Nếu cấy thành công tế bào quang điện hữu cơ thì người máy không cần nguồn năng lượng nào khác nữa chứ?
- Tất nhiên là nó chỉ thu năng lượng lúc có ánh sáng, với thời gian và cường độ của ánh sáng vùng cực cũng đủ hoạt động suốt 24 giờ trong ngày.
- Em tên là Ira, tên đầy đủ là Irina Xergeevna Volkova, mới được nhận về viện này làm nghiên cứu sinh. Em chưa chọn đề tài trong viện và rất tâm đắc với vấn đề giáo sư đặt ra. Không hiểu giáo sư có sẵn lòng nhận hướng dẫn em như các bạn học viên này không ạ?
- Tôi rất vui lòng giúp các bạn trẻ, song bước đầu cần có sự thỏa thuận với Viện trưởng của Quý viện và cần ông có giấy giới thiệu cho chúng tôi Irina ạ.
- Em hi vọng là sẽ xin được.
- Chúc may mắn.
Trước ngày hội thảo kết thúc, tôi nhận được giấy giới thiệu của giáo sư Fedorov, viện trưởng Viện công nghệ cao Moscow. Phải nói Volkova là cô gái nhanh nhẹn và có đầu óc sáng láng. Năm đầu, dưới sự hướng dẫn của tôi, cô phát triển ý tưởng sản xuất vải phân cực quang để nhốt ánh sáng trong quần áo người máy. Loại đó nhìn ngoài như vải thường, nhưng ánh sáng dễ lọt qua như môi trường thủy tinh. Khi lọt qua rồi, ánh sáng lại phản xạ nhiều lần phía trong để nâng hiệu quả hấp thụ cho các tế bào quang điện. Năm học đầu chưa kết thúc, Volkova đã có hai bài tiểu luận đăng trên các tạp chí danh tiếng.
Tôi rất hài lòng với Irina, hi vọng rằng đây sẽ là một nhân tài xuất chúng trong đám trợ lí. Đang tràn trề hi vọng thì tôi nhận được thư của cô. Trong thư Irina báo tin đã lấy chồng, sắp sinh con và phải theo chồng về Viễn Đông để chăm lo cho đứa trẻ. Chồng cô là một đại gia ngành khai thác kim loại quý dưới đáy biển. Trong thư, Irina xin bỏ hẳn đề tài khoa học, mặc dù cô rất tiếc. Tôi có thư lại khuyên cô cứ tiếp tục, tôi hướng dẫn gián tiếp, còn phần thực hành thì hàng năm viện của tôi sẵn sàng mở cửa đón cô bất cứ thời gian nào. Irina từ chối vì thời gian rảnh rỗi với cô hầu như không có. Phần còn lại đề tài ấy, tôi đành giao cho một nghiên cứu sinh khác, đến nay loại vải đó đã được sản xuất hàng loạt cung cấp cho thị trường người máy và các thiết bị thu năng lượng mặt trời.
Bẵng đi chừng ấy năm, nay gặp lại cô học trò cũ, không khỏi để thầy trò hàn huyên tâm sự. Irina kể cho tôi nghe đoạn đường hơn mười lăm năm qua. Sau khi theo chồng về Viễn Đông, vợ chồng cô sống khá hạnh phúc, nhưng không may chồng cô tử nạn trong chuyến theo tàu lặn xuống kiểm tra một mỏ kim loại ở đáy biển. Chồng chết, cô ở vậy nuôi con, đứa con gái của họ nay đang theo bậc trung học.
Được tiếp thu tài sản lớn của chồng, Irina chuyển sang kinh doanh khách sạn. Hiện cô có một công ty quản lý một số khách sạn cao cấp ở Moscow, Tokio, Paris và vừa khánh thành tòa nhà 124 tầng ở trung tâm đảo Vunta. Vunta là một đảo lớn nhất và là Thủ đô của Quốc đảo Viscosa, nó có diện tích chừng non ngàn ki lô mét vuông. Xung quanh Vunta trước đây là núi đá bao bọc, giữa là một thung lũng quanh năm cây cỏ tốt tươi. Cuối thế kỉ trước, người dân khai thác đá trên núi để mở rộng đảo, lấy đá làm đường, nâng cao diện tích canh tác nên các núi đá bao quanh nó chỉ còn cao hơn mặt biển chừng vài chục mét. Trên núi cũ bằng phẳng được người dân đảo cần cù phủ kín các cây nhỏ, đủ loại hoa tươi, trái ngọt. Đây là một điểm du lịch thật sự lí tưởng cho các nhà giàu.
Viscosa là quốc đảo gồm mấy trăm đảo lớn nhỏ nằm giữa Thái Bình Dương quanh năm nắng gió. Xây xong, Irina đặt tên khách sạn là Volga, tên một con sông đẹp của Tổ quốc cô. Tuy xa tôi, nhưng Irina vẫn nắm bắt được sự phát triển của Viện nghiên cứu chế tạo người máy. Cô vẫn biết đoạn đời thăng trầm của tôi hơn chục năm qua, muốn mời tôi cùng tham gia vào công ty kinh doanh khách sạn, Irina nói:
- Em ra đây thăm thầy, cũng đồng thời mời thầy chung tay góp sức cùng em tham gia nghề kinh doanh xem sao. Em mong thầy quan tâm đến đề nghị của đứa trò xưa không thành công trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
- Tôi muốn biết đề nghị cụ thể của em, Irina ạ.
- Em đề nghị thầy nhượng lại công việc hiện nay cho người khác, thầy và cô đến Vunta ở, đầu tư vốn liếng vào công ty cùng em, vì công việc ở Viscosa em chưa thạo, mà ở gần đây chỉ có thầy là người thân duy nhất đã sang làm việc ở đảo này.
- Ồ! Tôi có sang Viscosa mấy tháng, theo lời mời giúp họ hoạch định thung lũng Silicon, một trung tâm công nghệ cao. Lúc đó nội bộ lãnh đạo họ mâu thuẫn quá, tranh ăn, đánh đá nhau túi bụi. Công việc hoạch định thung lũng Silicon không thành, đành phải quay về. Cái việc em đề nghị tôi cùng làm là không được rồi. Viện này tôi dày công xây dựng, coi nó như máu thịt, không thể bỏ được Irina ạ. Ngoài viện này, tôi đang đỡ đầu trường học nghề nội trú cho lũ trẻ cơ nhỡ, công việc này càng không được bỏ. Em thông cảm cho tôi nhé.
- Hay thầy làm cố vấn giúp em kinh doanh ở Vunta?
- Lĩnh vực kinh doanh tôi không có nghiệp vụ, sẽ làm hỏng việc của em đấy.
Chuyện trò thêm lúc lâu nữa, Irina quay sang đề nghị:
- Em đang suy nghĩ phương án này, thầy thử cùng em bàn xem sao nhé. Khách sạn của em, tầng thượng là tầng dành riêng cho khách vip. Cả tầng rộng mênh mông ấy cứ 8 giờ là tự quay hết một vòng trục đứng của nhà. Khách dùng ống nhòm có thể quan sát toàn cảnh thành phố, toàn cảnh đảo đến tận ven bờ nước. Cả tầng chỉ có mười hai phòng đặc biệt, một bể bơi nhỏ, một nhà ăn, một phòng cho hội thảo, hòa nhạc, kiêm vũ trường và một vườn cây cảnh. Tầng ấy có một thang máy độc lập, tất cả trang thiết bị trên tầng đều phục vụ riêng cho khách của mười hai phòng đó. Em định toàn bộ nhân viên phục vụ ở đây đều là người Việt. Em đặt vấn đề này để thầy tìm người và huấn luyện giúp em; ta cùng hợp tác và chia lợi nhuận. Có thêm lợi nhuận, thầy có thêm điều kiện hỗ trợ cho trường nội trú. Ý thầy xem như vậy có được không?
- Cám ơn Irina nếu vậy, em là người đầu tiên quan tâm về lợi nhuận của Viện và giúp trường học năm nay đấy. Những dịch vụ viên thế nào, làm những việc gì, số lượng cần bao nhiêu, em cứ nêu yêu cầu càng cụ thể càng hay. Bên tôi còn phải tập huấn, bồi dưỡng ngoại ngữ... Sau khi bàn giao cho em, ba tháng đầu cần có người phụ trách tầng cũ cùng làm với chúng để được hướng dẫn thêm các kĩ năng nhỏ. Tôi cũng cử người của Viện sang quản lý và hỗ trợ thêm trong thời gian đầu. Sau đó, chúng sẽ tự học thêm hoàn thiện kĩ năng để phục vụ khách. Còn việc phân chia lợi nhuận, cái đó do em quyết định.
- Thế thì em theo phương án phân chia lợi nhuận hàng tháng, mỗi bên một nửa, vì em luôn mong có sự cộng tác thường xuyên của thầy. Em cũng mong góp phần giúp đỡ trường nội trú thầy đang đỡ đầu. Em hỏi thêm chút không phải nhé, các người máy viện thầy sản xuất thường là loại nào ạ?
- Thường thì viện sản xuất người máy đơn dụng, tức là nó chỉ biết làm thành thạo một số công việc nhất định. Công việc khác dù dễ mấy nó cũng không biết làm. Loại thứ hai là người máy đa dụng, loại này trong quá trình làm việc, nó có thể tự học hỏi, tích lũy thêm các kinh nghiệm, kĩ năng và làm được nhiều việc nếu có người hướng dẫn. Càng lâu thì kinh nghiệm, kĩ năng càng phong phú, nó không khác người thường đâu.
- Làm việc nơi em, cần các cô gái đẹp, ứng xử thông minh, lịch thiệp, biết chiều khách, tuổi khoảng mười tám; tất cả em nhờ thầy tìm và huấn luyện giúp cho theo chương trình của khách sạn. Em đặt niềm tin tất cả vào thầy và cô đó.
- Mười lăm nữ nhân viên phục vụ trên tầng thượng của khách sạn sẽ là những cô gái dưới tuổi mười tám, tức là còn hơn một năm nữa mới đến tuổi trưởng thành. Theo như luật của Viscosa thì khi đến họ chỉ có giấy khai sinh, chưa cần hộ chiếu và càng không cần visa. Em có ngại gì không?
- Ban đầu em sẽ quản lí họ trên tầng thượng, không cho ra ngoài cho đến khi làm xong hộ chiếu, được không thầy?
- Tôi sẽ dạy bảo chúng kĩ, không ai đưa họ ra khỏi tầng được, kể cả nhân viên công lực nhà nước, nhưng e là vấn đề pháp lí của các kì kiểm tra của các cơ quan chức năng trên đảo.
- Cũng khó thầy nhỉ? Ta xem có cách nào khắc phục không? Đưa họ sang thì không khó, em sẽ lấy máy bay riêng của khách sạn cho họ đi, chắc chả ai quan tâm khách du lịch đường không, xuất cảnh bây giờ có ai kiểm tra nữa đâu. Còn nhập cảnh thì không lo, tuổi vị thành niên nên chưa làm hộ chiếu. Vả lại, trên tầng thượng em có nơi đỗ của chuyên cơ nhỏ này, nó hạ cánh thẳng đứng mà. Song vấn đề kiểm tra của các nhân viên công lực thì em chưa biết tính sao.
Sau khi suy tính tôi nói:
- Thôi đành, tạm thời tôi sẽ dạy chúng thật kĩ. Khi em có lệnh báo động lúc cơ quan chức năng kiểm tra, bọn nó biết sẽ tự đứng vào góc phòng y như một mẫu tượng quảng cáo thời trang vậy. Đợi tôi làm hộ chiếu xong cho từng nhân viên, ta sẽ hoàn thành hợp đồng chính thức vậy.
- Cũng đành thế thầy nhỉ.
Thời gian rảnh rỗi, tôi đưa Irina đi thăm viện, nơi nghiên cứu, nơi chế tạo... Chúng tôi ghé qua phòng bảo mật xem mấy người máy đã chế tác xong, xem qua một lượt, Irina nói:
- Em thấy người máy sản xuất cũng cầu kì, lắm công quá, nhưng chỉ có một cô là xinh đẹp.
- Trừ cô ấy, tất cả đều là những lao công tương lai đấy, họ là loại người máy đơn dụng Irina ạ.
- Phục vụ trong khách sạn, theo em phải là người hấp dẫn, mềm mại. Em sẽ gửi thầy bộ ảnh người mẫu thế giới. Trong đó có gần ngàn người mẫu, các hình ảnh về điệu cười, lời ăn, tiếng nói, về các phép cư xử của họ để thầy lựa chọn và dễ huấn luyện. Em cám ơn thầy đã tạo điều kiện để em thuận lợi trong công việc. Em đặt hy vọng ở nơi thầy cô về chọn người và đào tạo giúp em. Chúc thầy mạnh khỏe và cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe cô nhà.
- Cám ơn Irina nhé.
Tháng sau, Irina gửi cho tôi bản dự thảo hợp đồng cùng các ảnh các người mẫu. Mỗi người mẫu lại kèm theo hàng ngàn cách ứng xử, điệu cười, nét mặt khác nhau, các điệu nhảy của nhiều nước... Không phải một ngàn linh một yêu cầu mà có lẽ gấp cả trăm lần của một ngàn lẻ một. Cả viện tập trung vào công việc theo hợp đồng mất hơn nửa năm trời.
Trước khi bàn giao mười lăm nữ phục vụ, Irina ra thăm tôi lần nữa và cũng có nhã ý xem trước kết quả ban đầu. Sau khi xem những phục vụ viên trình diễn thử ca làm việc, cô góp ý:
- Em thấy mười lăm người này đều xinh đẹp chả kém người mẫu trong tập ảnh gửi thầy. Em cũng hi vọng mọi việc sẽ trơn chu, tốt đẹp; song có ý nghĩ mới nảy ra, thầy thông cảm nhé. Em muốn cô phụ trách tầng có khuôn mặt đẹp, điệu cười rực lửa hơn, giống cô gái đẹp nhất trong kho bảo mật, thầy có thể tìm được con người như thế không ạ.
- À! Cái cô Li Susan ấy à? Cô ta có cả một bản lý lịch dài khá phức tạp khi tôi đưa cô đến làm việc cho tập đoàn Phú Gia, nhưng mà thôi. Còn cái việc tìm cô gái giống cô ta cho em là việc không đơn giản, nhưng mai kia sẽ có thể có. May ra tuần sau em sẽ có một người quản lí tầng giống vậy.
Irina ngồi chuyện trò cùng tôi lúc lâu rồi ra sân bay sang Tokyo. Hơn chục ngày sau cô quay lại viện vào buổi sớm. Vừa vào đến phòng khách, một cô gái giống hệt cô mẫu trong phòng bảo mật vui vẻ ra chào trước con mắt kinh ngạc của Irina. Tôi giới thiệu:
.- Đây là Li Susan, cô gái Việt gốc Hàn Quốc, bây giờ tùy em đặt tên cho nó để rồi ghi danh. Nếu giữ họ tên cũ thì thôi, nhưng đi cùng các cô gái người Việt, nên chăng ta có cái tên Việt cho cô ấy?
- Thầy à! Bây giờ là cô gái Việt, em lấy cho nó họ của thầy, vậy nó là Lê Susan.
- Cũng được, thế nó đã là con đỡ đầu của tôi rồi!
Tôi dở đùa dở thật nói. Cô trưởng tầng Lê Susan vừa bước ra trình diễn trong vai phục vụ, Irina càng ngạc nhiên, cô nắm chặt tay tôi, cám ơn rối rít hỏi:
- Thầy làm sao tìm được người nhanh vậy?
- Ồ! Đó là điều bí mật riêng của tôi! Nói vậy thôi, cô này cũng đã được huấn luyện và học ngoại ngữ trước rồi. Hôm trước tôi không đưa vào trong danh sách chuyển giao vì gốc Hàn của cô ấy thôi.
- Một lần nữa em xin cám ơn thầy cô.
. Mười lăm phục vụ viên được chuyên cơ của khách sạn theo Irina cùng một chuyên viên của viện đi Vunta. Cậu chuyên viên trẻ trong ba tháng ở khách sạn giúp viện quản lý số phục vụ viên theo yêu cầu của bà chủ và những uốn nắn của người trưởng tầng cũ.
Trước khi hợp đồng được thực thi, tôi bay đi Vunta. Irina ra sân bay đón tôi vào nghỉ ở khách sạn, cô có nhã ý bố trí tôi vào một phòng của tầng vip, tôi từ chối vì biết mỗi ngày một phòng đó thu gần cây vàng. Lấy lí do già cả, tôi nghỉ ở tầng hai cho tiện đi lại. Sau bữa cơm tối, tôi hỏi Irina:
- Các nhân viên phục vụ thế nào? Em còn yêu cầu gì nữa không?
- Thưa thầy! Trước mắt là ổn thỏa cả, nếu cần gì em sẽ xin thầy giúp thêm. Em xin mạo muội hỏi thêm thầy, nếu thầy cho phép. Những nhân viên thầy tìm và giao cho chúng em có khả năng sinh con?
- Ôi chao! Thế ra lũ chúng đã học được cả những điều ân ái ấy rồi ư? Tôi giật mình hỏi lại.
- Nhân viên phục vụ khách sạn phải phục vụ theo nhu cầu của khách thầy ạ. Thầy thông cảm, người trưởng tầng cũ yêu cầu chúng làm việc đầy đủ của những người phục vụ.
- Thế luật ở đây có cấm nghề đó không?
- Hiện thời thì dở cấm, dở không, nên họ chẳng làm gì động đến việc ấy cả.
- Irina ạ, tất cả phục vụ viên lúc mới giao cho khách sạn của em chưa biết sinh hoạt ân ái với khách đâu. Nếu nó đã làm điều đó thì cũng không bao giờ chúng sinh thêm con cái, em yên tâm điều đó đi. Song em cũng nhớ một điều là không được cho mượn hay sang nhượng bất kể một người phục vụ nào cho bất cứ một ai nếu không bàn kĩ với tôi. Nếu điều ấy xảy ra sẽ rất phiền phức đó.
- Ồ! Nhân viên em thuê của thầy, vẫn là người của thầy như trong hợp đồng kia mà, cho mượn hay sang nhượng là quyền của thầy chứ.
Trên đường về Hà Nội, tôi rất băn khoăn, nếu mấy cô phục vụ viên làm kĩ nữ trái luật trong khách sạn Volga để lấy tiền tài trợ cho trường nội trú của trẻ cơ nhỡ, không khỏi danh tiếng của viện tôi sẽ tiêu ma mà cả cái trường nội trú cũng mang tiếng xấu. Về nhà tôi gọi nhân viên trẻ bữa trước đưa người máy sang Vunta hỏi:
- Tôi hỏi câu này, cậu phải trả lời cho chính xác nhé, nếu không nhớ chính xác thì về tìm tài liệu rồi trả lời tôi: Lúc bàn giao chính thức mười lăm người phục vụ cho khách sạn Volga, chúng biết kĩ năng ân ái chưa?
- Thưa giáo sư! Tôi khẳng định điều đó chúng chưa biết. Trước khi giao, chúng tôi đã đưa chúng vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, biên bản kiểm tra còn lưu tại viện và khách sạn.
- Đến bây giờ chúng làm việc đó như một kĩ nữ. Điều đó chắc sẽ giết chết cái viện của ta, kể cả danh tiếng lẫn vấn đề pháp lý đó. Theo cậu nên làm thế nào?
- Thưa, để tôi nghĩ xem sao đã, hay ta cắt vĩnh viễn cái khả năng đó hay hợp đồng?
- Cắt không khó, nhưng tầng thượng khách sạn Volga sẽ ảnh hưởng lớn đến doanh thu, có khi dẫn đến thua lỗ nữa. Mà đối với chúng ta, bỏ bao công sức, chả lẽ mất toi hết cả ư? Mà cắt hợp đồng còn phải bồi thường tiền cho khách sạn nữa, ta chịu sao nổi?
Tôi luôn băn khoăn với việc này, song cách giải quyết thì chưa tìm ra. Sau ba tháng, Irina trích năm mươi phần trăm lợi nhuận của tầng thượng trả công cho những người phục vụ để chuyển về thẳng trường nội trú mà tôi nhận đỡ đầu. Thế là mười lăm cô nữ nhân viên của khách sạn Volga làm đủ tiền chi phí cho hơn nửa công việc dạy và nuôi dưỡng trẻ trong cái trường nội trú của Anna Trần như tôi đã hứa. Kinh tế đang trong thời kì phát triển, các công ty, xí nghiệp đều ăn nên, làm ra, khách sạn Volga cũng đang thời thịnh đạt. Với cái khách sạn Volga, mỗi năm Irina cũng có lãi hàng triệu dollar. Lợi nhuận tăng, phần chuyển trả cho viện của tôi cũng tăng dần.
Đúng thời gian đó là đến phiên bầu cử Quốc hội và Hội đồng điều hành đất nước Viscosa. Đất nước có hai đảng mạnh, đối lập là đảng Con sen và đảng Con công, cùng gần chục các đảng nhỏ khác. Trong mươi năm gần đây, các kì bầu bán lãnh đạo đất nước hai đảng Con sen và Con công luôn tranh giành nhau ở vị trí thượng phong. Kì bầu cử này đảng Con sen tỏ ra mạnh thế, họ nắm được lượng cử tri khá lớn ở các vùng sản xuất nông, ngư nghiệp và giới lao động, còn đảng Con công xem ra đuối hơn vì họ chỉ còn nắm được tầng lớp trung lưu, có kinh tế. Bầu cử kết thúc, đảng Con sen thắng lớn, họ được thành lập Hội đồng điều hành Quốc gia gồm mười lăm thành viên, trong đó người chủ tịch đảng nắm vị trí Tổng trưởng của Hội đồng.
Một buổi tôi đang ngồi nói chuyện với Irina trong phòng khách của Volga, người thư kí báo cho cô là Ngài chánh văn phòng của Hội đồng điều hành Quốc gia muốn vào gặp. Tôi định tránh đi, nhưng Irina bảo tôi cứ ngồi chơi, chắc họ đến thuê phòng hội thảo thôi. Quả đúng như vậy, một ông ăn mặc chải chuốt vào gặp cô, sau khi an tọa, ông đặt vấn đề:
- Thưa bà Volkova Irina Xergeevna! Hội đồng điều hành nhà nước muốn thuê bà một phòng họp và nơi ở cho mười lăm thành viên của Hội đồng trong vòng một tuần lễ. Chúng tôi muốn đặt địa điểm của buổi ra mắt Hội đồng trên tầng thượng ở đây, vì khách sạn của bà rất đẹp lại có thể nhìn toàn cảnh Vunta và biển, khí hậu trong lành, ý bà thế nào?
- Thưa ông! Khách sạn của tôi trên tầng thượng là đầy đủ tiện nghi nhất, song chỉ có mười hai phòng víp. Ngài có thể theo cô thư kí lên xem, nếu chấp nhận được thì tôi xin vui lòng.
Người Chánh văn phòng theo thư kí đi khỏi, tôi bàn với Irina:
- Món hời đấy, em xem đủ thời gian thì dùng vật liệu nhẹ, lắp ghép thêm ba phòng nghỉ nữa đi, chắc họ sẽ ưng thôi.
- Để lắp ráp ba căn hộ trong vườn cây cạnh bể bơi thì cũng chả tốn thời gian đâu, song để xem ý họ thế nào thầy ạ.
Phương án của tôi được ông Chánh văn phòng chấp nhận. Đảng Con sen tổ chức ăn mừng, Hội đồng điều hành Quốc gia tổ chức lễ ra mắt tại tầng thượng của khách sạn Volga rất hoành tráng, trống rong, cờ mở, rượu bia tràn trề... Các nhân viên trẻ, xinh tươi, mềm mại phục vụ khách thật chu đáo, tháng đó khách sạn có khoản thu lớn, tất nhiên có phần của viện tôi.
Từ hôm nói chuyện với chuyên viên đưa người sang Vunta, đầu tôi nặng trĩu suy tư. Cứ để thế này, chắc sớm muộn cái viện sản xuất người máy của tôi chắc sẽ tiêu ma danh tiếng. Còn nếu dừng hợp đồng thì thiệt hại kinh tế rất lớn cho cả hai bên, nhất là viện tôi, có khi phải đóng cửa vì thua lỗ. Luẩn quẩn với vấn đề đó làm tôi mất ăn, mất ngủ cả tháng trời. Một buổi sớm, vừa bước chân đến viện, cô thư kí Văn cầm bức điện, tươi cười hỏi tôi:
- Thưa! Giáo sư đã được đọc bức điện của bà Irina gửi chưa?
- Xin lỗi, tôi chưa đọc kịp.
- Thưa giáo sư! Bà Irina gửi điện sang, kèm theo tờ công báo của Hội đồng điều hành Quốc gia Viscosa. Trong công báo nêu rõ, sau phiên họp đầu tiên ở khách sạn Volga, Hội đồng cho rằng mãi dâm là một nghề hợp pháp, các khách sạn được phép kinh doanh, miễn là an toàn cho khách. Tôi đã đọc kĩ rồi, nay đưa bản công báo này cho giáo sư nhé.
- Thôi được, nhưng tiếng tăm của Viện sẽ suy giảm nếu tin này lọt ra ngoài đó.
- Vâng, ta thử nghĩ thêm, xem có cách nào để giải quyết sự cố này không.
Sau khi đọc kĩ tờ công báo, tôi mời những người giúp việc chính và cô Văn đến bàn bạc. Sau buổi trao đổi, chúng tôi đi đến quyết định là phải bán đứt mười lăm người phục vụ đi, còn hộ chiếu của từng người phục vụ sẽ lo dần sau.

(Còn tiếp)


2 nhận xét:

  1. em sang thăm chị, đọc hai lần bài nầy mà chưa có ý kiến gì được. chúc chị bình an và hạnh phúc nhé

    Trả lờiXóa
  2. Chào bạn Mẫn. Vì bài này dài sợ mọi người đọc mệt chóng ngán nên mình chia ra, nhưng có lẽ vì chưa rõ đầu đuôi ra sao nên không thể có ý kiến gì được. Để mai mình đăng hết rồi bạn vào đọc và cho ý kiến nhé. Chúc bạn chiều chủ nhật an lành.

    Trả lờiXóa

*****************************************************
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

* Click vào dòng Đăng ký qua email để nhận thông báo trả lời comment.
* DÙNG CÁC THẺ SAU ĐỂ ĐƯA VÀO COM:
- Ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
- Video: [youtube]Link Video[/youtube]
- Nhaccuatui: [nct]Link nhạc[/nct]
- Link : CLICK HERE
*******************************************************

Lên Trên! Xuống Dưới! - See more at: http://hieuvathuongdalat.blogspot.com/2014/10/button-len-tren-xuong-duoi-hien-voi.html#sthash.FxGNpEBy.dpuf