Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

* Gia đình Donald Trump:

 Từ dân nhập cư thành Tổng thống Mỹ và định nghĩa thật sự về ‘thành công’ 





Có người đã từng nói, câu chuyện nước Mỹ là câu chuyện của những người nhập cư theo đuổi giấc mơ của họ ở một miền đất hứa. Đó là câu chuyện của nhà sáng lập Google Sergey Brin, nhà sáng lập và CEO tài năng của Apple Steve Jobs, ông trùm kinh doanh Elon Musk hay câu chuyện của gia đình tổng thống Mỹ, Donald John Trump. 

Từ những người Đức di cư không một xu dính túi trở thành ông trùm tỉ phú, đó là câu chuyện về những con người nghị lực nhà Trump, dù có những tấm bi kịch và những đổ vỡ trong hôn nhân cũng không làm lu mờ đi sự thành công phi thường. Nếu bạn nghĩ bạn đã biết về Donald Trump, thì hãy đợi tới khi bạn gặp gia đình ông ấy để thấy, mọi sự thành công đều có nguyên nhân đằng sau đó. 

Lên đường tới miền đất hứa

Câu chuyện bắt đầu với ông nội của Trump, ông Friedrich Trump, đến New York từ Đức chỉ với một chiếc va li duy nhất vào năm 1885 khi ông mới 16 tuổi trên con tàu S.S.Eider. 

“Bước đầu tiên để có được Donald Trump mà ta biết ngày nay là ông nội của ông ấy không muốn làm người nấu rượu,” người viết tiểu sử về ông Trump, Gwenda Blair đã chia sẻ với tờ báo Deutsche Welle của Đức về việc Friedrich Trump rời bỏ nghề làm rượu gia truyền ở Kallstadt, nước Đức như vậy. 

Ông Trump đã từng tiết lộ trong cuốn sách xuất bản năm 2004 mang tên “Trump: Tư duy như một tỷ phú” rằng, gia tộc bên nội của ông có gốc gác từ một luật sư người Đức có tên Hanns Drumpff. “Một trong những tổ tiên của tôi, một người trồng nho làm rượu, đã đổi họ thành Trump vào cuối những năm 1600. Một bước đi đúng, tôi nghĩ thế, vì Tòa tháp Hanns Drumpff thì nghe không hấp dẫn chút nào,” ông Trump viết trong cuốn sách. 

Sau khi tới Mỹ, ông Friedrich làm thợ cắt tóc ở Lower East Side thuộc Manhattan, rồi sau đó đem số tiền dành dụm của mình chuyển đến Seattle ở tuổi 21. Năm 30 tuổi, ông mở Nhà hàng và Khách sạn Arctic tại tỉnh British Columbia trong thời kỳ Sốt vàng Klondike và tài sản của ông đã gia tăng một cách nhanh chóng trong thời kỳ này. 

Cuối cùng, với khoản tiền tích lũy được, Friedrich đến New York và bắt đầu khởi nghiệp một công ty nhỏ kinh doanh bất động sản. Năm 1918, các hợp đồng bất động sản đã giúp ông kiếm được nửa triệu USD. Nhưng tới năm 49 tuổi, ông đã qua đời trong một dịch cúm ở Tây Ban Nha, công việc kinh doanh được vợ ông cùng cậu con trai 12 tuổi, Fred Trump thừa kế và tiếp tục quản lý. 

Ông Fred đã từng làm việc bán thời gian khi còn học phổ thông để chu cấp cho người em trai sáng dạ, John, người sau này trở thành giảng viên của Viện Công nghệ Massachusetts. Hơn 30 năm sau, Fred đã tạo được thành công lớn khi nắm lấy hầu hết các dự án của chính phủ trong nỗ lực nhằm đưa Mỹ thoát khỏi khủng hoảng và dự án cung cấp nhà ở cho các cựu chiến binh. Với nguồn gốc Đức của mình, Fred đã từng phải nhận là người Thụy Điển vì lo ngại những người bạn làm ăn người Do Thái kỳ thị và vì trong Thế chiến II, Mỹ và Đức thuộc hai chiến tuyến đối lập.
Ông nội của Trump, ông Friedrich Trumpen. Ảnh dẫn từ wikipedia.org 

Hậu sinh khả úy – giáo dục nghiêm khắc và con đường trở thành một ông trùm

Năm 1946, đúng vào thời kỳ đỉnh cao của sự bùng nổ kinh tế thời hậu chiến thì Donald Trump ra đời. Có lẽ máu kinh doanh bất động sản đã ở sẵn trong ông do thừa hưởng từ gia đình và môi trường sống lúc đó. Ông là người con trai thứ 2 trong gia đình có 5 anh chị em, mẹ ông là người nhập cư từ Scotland, bà Mary Anne MacLeod đã đi từ đảo Lewis tới Mỹ vào năm 1930. Bà là một người phụ nữ hấp dẫn, mạnh mẽ và quyết đoán. Mary gặp Fred Trump ở một buổi khiêu vũ khi bà vẫn còn làm việc như một người giúp việc trong gia đình. Sau khi trở thành vợ của Fred, bà trở thành một người quảng giao trong giới thượng lưu New York và tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện và giúp đỡ cộng đồng. 

Mặc dù sinh ra khi gia đình đã khá giàu có, những đứa trẻ nhà Trump đều phải tự kiếm tiền bằng việc bán những chiếc vòng giấy hay những công việc vặt trong dịp hè. Bà Mary cũng nổi tiếng khắt khe trong việc giáo dục các con khi không một lời chửi thề nào được phép cất lên bên trong căn nhà của họ. Cậu bé Donald có tính cách khá nổi loạn, và khi bị phát hiện dấu con dao bấm ở trong phòng ngủ, gia đình đã ngay lập tức gửi cậu tới trường quân sự để giáo dục. Học viện Quân sự New York là một trường nội trú khó khăn nổi tiếng bởi tính kỷ luật và giáo dục thể chất khắc nghiệt. Trong môi trường đó, một Donald Trump mạnh mẽ, cương nghị đã được tôi rèn và cậu nổi tiếng trong trường khi là đội trưởng đội bóng chày đoạt huy chương “Neatness and Order”.

Ngoài sự giáo dục nghiêm khắc, Donald Trump đã từng nói ông học được nhiều giá trị từ cha của mình. Đặc biệt, trực giác nhạy bén của ông trên thương trường được rèn luyện qua việc theo cha đến công trường và nhìn ông tận dụng từng đồng tiền một. “Cha tôi sẽ nhặt nhạnh mùn cưa, đinh, phế liệu, ông ấy sẽ sử dụng tất cả những thứ có thể dùng được, tái chế chúng bằng cách nào đó và đem bán”, ông Trump cho biết. 

Tạp chí Times đã từng viết về cha của ông Donald Trump như sau: “Trong bộ âu phục lịch lãm, với ngoại hình đẹp như tạc và nụ cười tươi rói, trông ông hệt như một ngôi sao điện ảnh – ông bước qua những chiếc đinh tán và sàn nhà bằng ván ép, nhặt lấy những chiếc đinh không sử dụng để giao lại cho thợ mộc vào ngày hôm sau”. Chính từ những hành động nhỏ bé và lối sống tiết kiệm, để ý tỉ mỉ đó, ông Fred đã gián tiếp dậy dỗ cậu con trai tinh tường của mình về việc làm kinh tế thực chất là gì. Đó không phải chỉ là việc kiếm tiền từ mọi thứ mình có được, mà là còn là sự trân trọng, không lãng phí tài nguyên, là dám mơ ước thực hiện những thương vụ lớn nhưng không được quên để ý tiểu tiết. 

Với di sản đồ sộ của cha mình gây dựng, đáng nhẽ anh trai cả của Donald là Freddy được kì vọng là người sẽ quản lí toàn bộ tài sản của gia đình, nhưng ông lại không có hứng thú với việc đó. Theo như Donald Trump đánh giá thì anh trai ông là một người quá tốt bụng, và vì thế “mọi người đã lợi dụng anh ấy”. Donald Trump sau đó đã tiếp tục truyền thống kinh doanh của gia đình, ông bắt đầu chinh phục lĩnh vực kinh doanh bất động sản ở Manhattan với những thành công vang dội.



Gia đình nhà Donald Trump. Ảnh dẫn từ nhtrangblog.wordpress.com 

Từ một cậu bé ngoại thành ở quận Queens, Donald khởi sự là một người ngoài cuộc ở khu trung tâm phía đông New York, nhưng sự táo bạo của Donald đã gây kinh ngạc cho nhiều nhà phát triển ở đó. Trong một hợp đồng phức tạp, ông mua khách sạn Commodore đang sụp đổ trên đường số 42 với giá 70 triệu USD và cải tạo tòa nhà thành khách sạn The Grand Hyatt vào năm 1980. Đó là một thành công lớn và với Donald sau thương vụ với số lãi 50%, tương lai của một ông trùm đã dần hình thành. 

Người vợ đầu tiên của ông Donald Trump cũng là một người nhập cư có ý chí vươn lên. Cựu người mẫu Ivana Zelníčková là người gốc Cộng hòa Czech tài giỏi, khi một thân một mình lập nghiệp tại Mỹ với tư cách là vận động viên Olympics. Ngoài niềm đam mê thể thao và người mẫu, bà Ivana còn học thêm về lĩnh vực kinh doanh. Chính những điều này đã giúp bà ghi điểm trong mắt ông, và đây là cặp vợ chồng quyền lực ở New York. Bà cũng tham gia vào việc kinh doanh cùng chồng, có lần ông Trump có vẻ nuối tiếc khi chia sẻ rằng: “Cuộc sống hôn nhân của tôi như thể là sống cùng đối tác vậy”, sau khi ly hôn với Ivana, ông kết hôn với cựu hoa hậu Marla Maples, Donald kết hôn với người vợ thứ ba của mình là bà Melania cũng là một người mẫu đến từ Slovenia, đây cũng là một câu chuyện thành công khác của người nhập cư, giờ đây bà trở thành đệ nhất phu nhân của nước Mỹ. 

Những người nhập cư làm nên “Giấc mơ Mỹ” và định nghĩa về sự thành công 

Gia đình ông Trump là những người nhập cư với gia cảnh khiêm tốn nhưng nỗ lực không ngừng để vươn lên và trở thành tầng lớp trung lưu sung túc trong xã hội Mỹ. 

Tuy vậy, một trong những động thái đầu tiên ở cương vị tổng thống của ông Trump là cho ra chính sách nhập cư gây nhiều tranh cãi. Nhưng giới truyền thông thường chỉ khai thác và nhấn mạnh vào tính châm biếm của việc bản thân gia đình ông Trump cũng là những người nhập cư nhưng ông lại chống người nhập cư. Thật ra, mặc dù ngăn chặn dòng người nhập cư bất hợp pháp vào Mỹ là điểm mấu chốt trong chiến dịch tranh cử của Trump, nhưng ông vẫn thường lên tiếng ủng hộ nhập cư hợp pháp. Cả nước Mỹ trừ những người thổ dân da đỏ thì đều là dân nhập cư, lịch sử của nước Mỹ là lịch sử của dân nhập cư, nhưng đến khi trở thành một cường quốc và nổi tiếng với “Giấc mơ Mỹ” thì vấn nạn người nhập cư trái phép có thể đe dọa an ninh cũng như nền kinh tế của quốc gia này. 

Trước ông Trump, ông Obama cũng thực hiện chính sách trục xuất người nhập cư trái phép, trong 8 năm cầm quyền của ông Obama, đã có 3,1 triệu người nhập cư trái phép bị trục xuất khỏi nước Mỹ. Chính sách của ông Trump nói một cách ngắn gọn thì chẳng qua chỉ là với mục tiêu trục xuất nhiều người nhập cư không giấy phép hơn và phải nhanh hơn so với những gì ông Obama đã làm. 

Việc lấy nguồn gốc nhập cư của ông Trump ra để đả kích chính sách chống nhập cư trái phép của ông lộ rõ ý đồ của những người tạo ra làn sóng phản đối ông, bởi nó khá dễ để nhận ra sự gượng ép, khiên cưỡng. Bỏ qua những luồng dư luận trái chiều, thì rõ ràng thành công của gia đình ông Trump là cả một sự nỗ lực trong hoàn cảnh hỗn loạn của nước Mỹ những năm bất ổn và vùng dậy.


Donald Trump là vị Tổng thống chưa từng có trong tiền lệ lịch sử nước Mỹ. Ảnh theo time.com 

Sự thành công này đã từng được trích dẫn để lấy làm cảm hứng cho những Giấc mơ Mỹ của những người dân nhập cư mong muốn một thiên đường trên mặt đất. Không một ví dụ nào hùng hồn hơn câu chuyện từ những người nhập cư trở thành người nắm quyền lực lớn nhất cường quốc số 1 thế giới. Nhà văn kiêm sử gia James Truslow Adams đã tạo ra cụm từ “Giấc mơ Mỹ” trong cuốn sách xuất bản năm 1931 của ông có tựa đề là Epic of America (Thiên hùng ca Mỹ): 

“Giấc mơ Mỹ là giấc mơ của một vùng đất mà ở đó cuộc sống tốt đẹp hơn, giàu có hơn và đầy đủ hơn cho mọi người. Ở đó mỗi người có cơ hội theo khả năng hoặc thành tựu của mình….” 

“…Nó không phải là một giấc mơ về các loại xe hơi hay đơn thuần là tiền lương cao, nó là một giấc mơ về trật tự xã hội mà trong đó mọi người đàn ông và phụ nữ đều sẽ có thể đạt được tầm vóc đầy đủ từ khả năng bẩm sinh của mình, và được những người khác công nhận họ vì những gì của chính họ, không phân biệt môi trường hoàn cảnh sinh ra hay địa vị ngẫu nhiên của họ.” 

Gia đình nhà Trump đã chứng minh được điều đó, họ vươn lên từ nghèo khó để đạt được giấc mơ của mình nhưng không vì thế mà lơ là việc giáo dục con cái và duy trì truyền thống gia đình. Chính điều này đã hình thành một Donald Trump thành công như ngày nay. Và cho tới khi đã trở thành tổng thống Mỹ, địa vị được mệnh danh là quyền lực nhất thế giới, ông Trump đã định nghĩa sự thành công như thế này: 

“Trong những thị trấn trên khắp đất nước, thật dễ để nhìn ra cái mà chúng ta đã lãng quên, thứ mà chúng ta đã quá dễ dàng quên lãng, đó là một thực tế rằng chất lượng cuộc sống của chúng ta không phải được quyết định bởi thành công về mặt vật chất, mà chính là bởi thành công về mặt tâm linh. Tôi xin được chia sẻ với bạn tại đây, và tôi xin được chia sẻ với bạn trên cương vị là một người thành công về mặt vật chất, một người đã quen biết với rất rất nhiều người thành công về mặt vật chất, những người thành công nhất về mặt vật chất. Xin được nói rằng rất nhiều người trong số họ thật đáng thương, thật bất hạnh. Và tôi cũng biết rất nhiều người chẳng có thành công gì về mặt vật chất, nhưng lại có gia đình lớn, có đức tin. Họ không có tiền, ít nhất là không có nhiều tiền, nhưng họ hạnh phúc. Với tôi, tôi phải nói với các bạn rằng, đó là những con người thành công.” 

Cho dù đã đạt đến đỉnh cao về danh vọng và tiền tài, con người có xuất phát điểm là con cháu của những người nhập cư đi tìm cuộc sống tốt đẹp hơn, những người đã nỗ lực hết mình để làm giàu, cuối cùng đã nhận ra rằng: Gia đình và đức tin là những thành công lớn nhất của con người. 

Donald Trump là vị Tổng thống chưa từng có trong tiền lệ lịch sử nước Mỹ. Trong bối cảnh của nước Mỹ và thế giới, sự xuất hiện của ông Trump trên chính trường như một làn gió mới đem đến hy vọng thay đổi cho xử sở cờ hoa cũng như cục diện toàn thế giới. 

Tịnh Tâm – Thu Hiền

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

* Người Mẹ vĩ đại... (Dời mộ mẹ phát hiện bí mật đau lòng)

Vác gạch nuôi em ăn học, anh trai vừa lấy vợ đột nhiên mất tích, 20 năm sau dời mộ mẹ phát hiện bí mật đau lòng

Anh trai chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi, kể từ lúc tôi bắt đầu nhớ mọi việc, tôi đã cảm thấy cha mẹ đối đãi tôi và anh trai không giống nhau, chỉ cần có đồ ăn ngon, đồ chơi hay, mẹ luôn đưa cho tôi ăn trước, tôi luôn nhìn thấy anh trai đứng ở đó chảy nước miếng, tôi đưa cho anh trai ăn, mẹ tôi vẫn không quên nói một câu “nhường em gái một chút, đừng có lúc nào cũng giành ăn phần của em.” Anh trai luôn phải chịu thiệt chạy ra phía sau cửa, ngang bướng đứng ở đó.


Khi Tết đến, anh trai luôn mặc quần áo cũ của cha đem sửa nhỏ lại, còn mẹ thì đưa tôi ra ngoài chợ để mua quần áo mới. Anh trai luôn mặc quần áo cũ sửa nhỏ lại của ba liền cố tình ném bùn đất lên áo mới của tôi một cách hung hăng, hoặc là dùng dao con để cắt một lỗ nhỏ trên áo của tôi. Còn cười to nói rằng đây là vải lụa thêm hoa. Mẹ tôi hỏi làm sao lại bị rách, tôi không dám nói là anh trai cắt rách, đành phải nói là mình bị vướng vào cành cây làm rách, mẹ tôi luôn dùng kim thêu để thêu một bông hoa nhỏ, hoặc là thêu tên của tôi ở trên lỗ rách.

Anh trai tôi học không giỏi, đặc biệt là môn toán thường xuyên bị vác trứng gà (0 điểm) về nhà. Liên tiếp học hai năm lớp 5, cùng tôi thi vào trung học. Lúc đó, trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, mẹ tôi kêu anh trai đưa tôi cùng nhau đi học, nhưng anh ấy luôn chạy vào chỗ có ổ gà, thấy tôi cầu xin anh ấy chạy chậm lại, anh ấy ngồi phía trước cứ cười hả hê không ngừng.

Nhưng anh trai chỉ cho phép một mình anh ấy bắt nạt tôi, nếu có đứa con trai khác bắt nạt tôi một chút, anh ấy liền nhảy ra hung dữ với đứa đó để bảo vệ tôi. Lúc đó tôi mới biết là anh trai yêu thương mình. Vì vậy mỗi lần mẹ tôi nhét đồ ăn ngon vào trong túi quần của tôi, tôi đều lén lúc lấy ra nhét vào trong cặp của anh trai để anh ấy ăn.

Có một lần anh trai phát hiện ra tôi đổi cơm hộp với anh ấy, anh ấy mới hoàn toàn không còn bắt nạt tôi nữa.

Anh trai tốt nghiệp trung học phổ thông thì bỏ học quay về nhà, còn tôi thì vượt qua nhiều kỳ thi đi thẳng lên đại học. Tôi thi đậu vào đại học, anh trai còn đặc biệt thuê một buổi quay phim tại quê cho tôi.

Toàn bộ chi phí ở đại học của tôi hầu như đều là do anh trai tôi vác gạch ở công trường để chu cấp. Chính là vào lúc tôi tốt nghiệp đi làm sau một năm, anh trai lại bặt vô âm tín sau khi kết hôn, mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến nguyên nhân anh trai tôi mất tích, chỉ cần hỏi đến anh trai, thì mẹ lại khẽ rơi nước mắt.

Tôi thông qua bạn bè và nhiều mối quan hệ quen biết, cuối cùng vẫn không tìm ra được một chút thông tin gì về anh trai. Chị dâu tôi ở trong gia đình chúng tôi khổ sở chờ đợi suốt ba năm, rồi cũng thu gom đồ đạc bỏ đi. Tất cả mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình đều đè lên đôi vai tôi. Vào thời điểm này thì sức khỏe của mẹ lại càng ngày càng yếu, tinh thần gần như không còn tỉnh táo nữa. Luôn trách móc bản thân mình không nên đối với anh trai tôi như vậy.

Thời gian anh trai bỏ nhà đi càng lúc càng lâu, mười mấy năm qua đi, mà vẫn không có một chút tin tức gì của anh ấy. Mẹ tôi qua đời vào mùa đông thứ 19 tính từ lúc anh trai bỏ nhà đi, trước khi mẹ mất, vẫn luôn miệng gọi tên anh ấy không ngừng. Trước lúc chết mẹ có dặn cha tôi, lấy cái gối lụa mà mẹ thích nhất bỏ vào trong quan tài cho mẹ. Cha nhận lời mẹ trong dòng nước mắt đau đớn. Mẹ tôi nói một cách chậm rãi: “Ni ơi! Sau khi mẹ chết thì anh con sẽ quay về thôi! Mẹ không đợi được kỳ hạn mấy chục năm rồi! Nói với anh trai con, mẹ vẫn luôn nhớ đến nó, mọi người đều yêu nó hết!” Tôi khóc và nhận lời mẹ. Vào cái đêm mùa đông đó, mẹ tôi đã rời bỏ tôi vĩnh viễn. Hôm đó tôi khóc đến ngất lên ngất xuống mấy lần.

Giống như những gì mẹ nói, vào Tết Thanh Minh năm đó anh trai tôi đứng ở ngoài cổng, nhìn thấy người anh trai mái tóc bạc phơ, tôi ôm lấy anh ấy gào khóc thảm thiết.

Lúc đó thôn của chúng tôi cách huyện thành rất gần, trong huyện ra chỉ lệnh, tháo gở toàn bộ thôn để cải tạo thành khu vực thành phố, nhà chúng tôi có rất nhiều trạch viện, nhà cửa cũng nhiều, chính phủ bồi thường cho 3 tòa lầu, nhưng mộ phần tổ tiên của gia đình chúng tôi cũng cần chỗ thờ phụng.


Vào Tết Thanh Minh hôm đó, khi anh trai đào quan tài của mẹ, khóc thương nghẹn ngào, anh ấy cương quyết muốn nhìn mặt người mẹ mới chết không lâu, làm lại một bộ quan tài sang trọng hơn cho mẹ, xác của mẹ vẫn chưa bị thối rửa hoàn toàn. Khi thu dọn đồ đạc mai táng của mẹ, móc ra được một cái hộp nhỏ từ trong cái gối mà mẹ tôi yêu cầu mai táng cùng. Anh trai nhìn thấy cái hộp nhỏ, gào khóc thảm thiết, vì đó là chiếc hộp sắt mà anh trai dùng để dành dụm tiền, anh cẩn thận mở chiếc hộp ra, bên trong nhét đầy thư từ, còn có một bức thư viết cho tôi.


“Ni ơi! Đã bao nhiêu năm qua rồi! Anh con hận mẹ bao nhiêu năm, mẹ sẽ mang theo bí mật này vào trong quan tài vậy! Thật ra con không phải là con ruột của cha mẹ, con là do cha mẹ nhặt về nuôi, từ nhỏ đến lớn mẹ đều sợ con bị thiệt thòi, vì vậy bắt anh trai con luôn nhường nhịn con. Anh trai con là người tốt, sau khi kết hôn, anh con đi ra ngoài làm để kiếm tiền dành tiền mua nhà cho con, chính là vì muốn con có một chỗ ở đàng hoàng trong thành phố. Không ngờ nó cùng ông chủ nó lấy trộm mấy chục chiếc xe hơi, ông chủ đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người nó, nó bị kết án tù 20 năm! Mẹ vẫn không dám nói tung tích của anh con, vì sợ người trong thôn sẽ bàn tán. Ni ơi! Đây sẽ là bí mật mãi mãi rồi!” Tay cầm lá thư đó, những lời nói mà mẹ tôi nói với tôi, những năm qua anh trai vì muốn tôi có nhà ở trong thành phố mà làm chuyện nguy hiểm để phải gánh hậu quả tù tội một đời. Tôi quỳ xuống dưới chân cha và anh trai, khóc đến không còn biết gì nữa, cứ quỳ mãi không chịu đứng lên, sự thật này đối với tôi mà nói thực sự là đã quá muộn màng rồi, quá muộn màng rồi.

Châu Yến Lâm

Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

* Lòng nhân ái

Trong suốt thời gian xảy ra nội chiến, Tổng thống Abraham Lincoln thường đến các bệnh viện để thăm hỏi, trò chuyện với những thương binh đang điều ở đó. Một lần, các bác sĩ dẫn Lincoln đến bên giường một người lính trẻ đang gần kề cái chết.
“Tôi có thể làm gì cho anh ngay bây giờ không?”, Tổng thống hỏi. Người lính trẻ nói: “Xin ông hãy giúp tôi viết một lá thư cho mẹ!”. Bút và giấy được mang tới, và vị Tổng thống bắt đầu nắn nót viết từng chữ mà người lính trẻ có thể đọc được bằng hơi sức yếu ớt còn lại của mình: “Mẹ yêu quý! Con bị thương rất nặng trong khi đang chiến đấu. Con e rằng con không thể qua khỏi. Nhưng mẹ ơi, xin mẹ đừng quá đau buồn. Xin hãy hôn em Mary và John giúp con. Xin ơn trên phù hộ cho bố mẹ”. Người lính đã quá yếu và không thể tiếp tục được nữa, nên vị Tổng thống ký tên giùm anh vào cuối bức thư và thêm vào dòng chữ: “Viết thay cho con trai bà - Abraham Lincoln”. Người lính trẻ nhìn vào bức thư, vô cùng ngạc nhiên: “Ngài chính là Tổng thống ư?” anh hỏi. “Vâng, tôi đây”. Lincoln trả lời một cách bình thản, và tiếp tục hỏi rằng ông có thể làm thêm gì cho anh. “Xin ngài hãy nắm lấy tay tôi!” anh nói. Và trong căn phòng tĩnh lặng, vị Tổng thống cao gầy nắm chặt tay anh lính trẻ, nhẹ nhàng nói những lời an ủi. động viên cho đến khi anh ra đi trong thanh thản.


Abraham Lincoln là Tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ từ tháng 3 năm 1861 cho đến khi bị ám sát vào tháng 4 năm 1865.

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017

* Câu chuyện Phong thủy

Câu chuyện thú vị và thâm thúy này đã được rất nhiều người chuyền tay nhau, chia sẻ cho nhau như cách để truyền cảm hứng, chỉ bảo nhau khai thác thật triệt để cái gọi là "phong thủy tốt" ở mỗi người.

Nội dung câu chuyện như sau:

Triệu Tử Hào làm ăn kinh doanh rất phát đạt. Anh quyết định mua một mảnh đất rộng ở ngoại ô, xây một biệt thự ba tầng, bên trong có vườn hoa cây cảnh ao cá, kết hợp rất đẹp mắt.

Đằng sau vườn còn có một cây vải cổ thụ trăm tuổi. Sở dĩ vì nhắm đến cây vải mà Triệu mới mua mảnh đất này, nguyên nhân là bởi vợ anh thích ăn vải.

Trong thời gian sửa sang nhà cửa, bạn bè khuyên anh tìm một thầy phong thủy về xem giúp để tránh phạm phải những điều kiêng kỵ.

Triệu Tử Hào tự lái xe đến Hồng Kông mời một đại sư. Vị đại sư này họ Tào, đã có hơn 30 năm kinh nghiệm, rất có tiếng trong giới phong thủy.

Sau khi trình bày mọi chuyện, Triệu Tử Hào lái xe đưa thầy phong thủy về biệt thự nhà mình.

Trên đường đi, gặp bất cứ xe nào muốn vượt, anh đều nhường.

Vị đại sư cười nói: "Ông chủ Triệu lái xe thật chậm rãi."

Triệu Tử Hào cười lớn, đáp: "Những người vượt phần lớn đều là đang có chuyện gấp, không nên cản trở, làm mất thời gian của họ."

Xe về đến thị trấn, một đứa trẻ đang vừa cười vừa từ trong ngõ nhỏ chạy thẳng ra đường.

Triệu Tử Hào vội phanh xe tránh, đứa trẻ cười tít mắt chạy qua rồi, anh vẫn chưa nhấn ga đi tiếp mà ngó vào trong ngõ, dường như đang đợi điều gì. Một lát sau, lại có một đứa trẻ khác chạy ra, đuổi theo đứa trẻ lúc trước đã đi khá xa.

Tào đại sư ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết phía sau vẫn còn một đứa trẻ nữa?"

Triệu nhún vai: "Trẻ nhỏ đều thích chơi trò đuổi bắt, nếu chỉ chơi một mình, đứa trẻ chẳng thể cười vui như thế được".

Vị đại sư giơ ngón tay cái ra trước mặt khách hàng của mình, tỏ ý tán dương: "Có tâm".

Đến biệt thự, vừa xuống xe, vài con chim bất giác bay từ sân sau ra phía trước. Nhìn thấy vậy, Triệu Tử Hào liền dừng xe trước cổng và nói với thầy phong thủy: "Phiền đại sự đợi ở đây một lát."

"Có chuyện gì vậy?" – vị đại sư lại một lần nữa ngạc nhiên.

"Sau vườn chắc chắn là có trẻ con đang hái trộm vải, bây giờ mà chúng ta vào, chúng sẽ hoảng sợ, không may rơi từ trên cây xuống đất sẽ rất nguy hiểm", Triệu Tử Hào cười đáp.

Thầy phong thủy họ Tào trầm ngâm trong giây lát và nói: "Phong thủy nhà anh không cần phải xem nữa."

Lần này, đến lượt Triệu ngạc nhiên: "Đại sư, sao ông lại nói như vậy?"

"Những nơi có anh ở đều là những nơi có phong thủy tốt cả rồi", Tào đại sư đáp.

Nhân kiệt địa linh, phong thủy tốt nhất đời người chính là tâm của mỗi người!

Con người nếu có tâm, có phúc, sống tại nơi có phong thủy xấu rồi cũng sẽ có ngày chuyển thành đẹp. Ngược lại, nếu sống tại nơi có thế phong thủy đẹp mà không có tâm, thế đó rồi cũng sẽ tự bị phá vỡ.

Nói như vậy để thấy rằng, không phải cứ ở nơi có phong thủy tốt, cuộc sống của chúng ta khắc sẽ thuận lợi viên mãn. Phong thủy tốt hay xấu phụ thuộc vào tấm lòng, vào tâm đức, phúc phận của con người. Và để có được những thứ đó, chúng ta cần không ngừng tu dưỡng mỗi ngày.

Tu dưỡng để sống thiện lương, tu dưỡng để sống hiếu thuận, đặt mình ở vị trí thấp hơn người khác để thấu hiểu, bao dung và cảm thông, tu dưỡng để biết đủ, hài lòng với những gì mình có, không tham sân si, không oán trách, thuận theo lẽ tự nhiên...

Bất cứ ai, một khi trong lòng đã tiếp nhận niềm vui, an lạc của người khác, biết nghĩ cho người khác thì người có lợi, không chỉ là người khác mà còn bao gồm cả bản thân chúng ta.

ST

Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

* 18 Câu Nói Đáng Giá Ngàn Vàng


Đọc và Suy ngẫm - Mỗi Chữ Đều 
Thấu Tận Tâm Can

Tiêu chuẩn hạnh phúc đối với những người khác nhau là không giống nhau. Một đứa trẻ mong cầu những điều rất đơn giản, được ăn, được nô đùa thì đã là cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng người lớn thì lại truy cầu phức tạp hơn nhiều, được ăn, được chơi, lại còn phải có nhà ở, có xe, khi đã có đủ rồi thì lại muốn một ngôi nhà to hơn, xe sang hơn.

Điều này khiến cho người lớn rất khó khăn mới tìm kiếm được hạnh phúc, mà đứa trẻ thì lại rất đơn giản vậy. Vì vậy, truy cầu đơn giản, thì hạnh phúc cũng đơn giản.

Dưới đây là 18 câu nói cảm ngộ nhân sinh, mỗi câu đều đáng giá ngàn vàng:

1. Khi con người ta vẫn còn sống trên đời, thì vẫn luôn tưởng rằng còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội. Nhưng thực ra cuộc đời là phép tính trừ, gặp nhau một lần là ít đi một lần.

2. Con người lúc nghèo túng thì nên ít ở trong nhà, năng ra bên ngoài. Khi đã giàu sang, thì cần ở nhiều trong nhà, ít ra bên ngoài. Đây chính là nghệ thuật sống.

3. Đừng vì những buồn bực trong lòng mà nói những lời cay nghiệt, làm tổn thương tới người mình yêu thương.

4. Đừng dùng lỗ tai để đi thấu hiểu một người.

5. Thời điểm nghèo khó nhất định phải hào phóng, nhưng lúc sang giàu, không thể quá phô trương. Cuộc sống càng đơn giản thì càng tĩnh tại.

6. Có những lúc, không còn có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại, không có tạm dừng để tiếp tục. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.

7. Dùng thái độ cam tâm tình nguyện để sống một cuộc sống an ổn.

8. Tất cả những vấn đề, đều là vấn đề của mình.

9. Đôi khi, rõ ràng chúng ta đã tha thứ cho người ta, song lại không thể thực lòng vui vẻ, đó là bởi vì, chúng ta quên tha thứ cho bản thân mình.

10. Con người có sinh thì có tử, nhưng chỉ cần bạn còn sống, thì cần sống sao cho tốt nhất. Có thể không có tình yêu, không có hàng hiệu, nhưng không thể không có niềm vui.

11. Tuổi trẻ là tài phú lớn nhất, nhưng phải quý trọng gấp đôi thời gian, đừng sợ nghèo khó. Hiểu được bồi dưỡng bản thân; hiểu được cái gì là đáng quý, hiểu được nên đầu tư cái gì, hiểu được nên tiết kiệm chỗ nào. Đây chính là điểm mấu chốt, là chìa khóa để cải biến.

12. Đồ không cần, dù được cho cũng là rác rưởi.

13. Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh rất nhiều. Bởi thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn.

14. Bạn lợi hại thế nào không nằm ở chỗ bạn quen biết bao nhiêu người, mà là tại thời điểm hoạn nạn còn có bao nhiêu người quen bên cạnh bạn.

15. Những sự tình không cần giải thích, nếu bạn mở miệng ra nói, thì chứng tỏ bạn đã thua.

16. Những phiền não trong cuộc đời được gói gọn trong 12 chữ: Không buông được, nghĩ không thông, nhìn không thấu, quên không nổi!

17. Phụ nữ không có sức hấp dẫn mới cảm thấy đàn ông trăng hoa. Đàn ông không có thực lực mới cảm thấy phụ nữ thực dụng!

18. Hãy nói một tiếng xin lỗi với bản thân mình, bởi những năm qua đã không học cách yêu lấy mình!

Tuệ Tâm biên dịch

Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2017

* Áo dài dát vàng VN tại Tuần lễ Thời trang New York


30 thiết kế áo dài dát vàng gây bất ngờ tại Tuần lễ thời trang New York

 Trong đêm khai mạc Couture Fashion Week thuộc khuôn khổ Tuần lễ thời trang New York diễn ra cuối tuần qua (giờ Mỹ), nhà thiết kế Đỗ Trịnh Hoài Nam đã có màn chào sân ấn tượng cùng 30 thiết kế áo dài dát vàng. 

30 thiết kế áo dài dát vàng nằm trong bộ sưu tập Sen vàng. Theo nhà thiết kế Đỗ Trịnh Hoài Nam, các người mẫu lựa chọn trình diễn phải đáp ứng đủ tiêu chuẩn có số đo vượt size 32 theo chuẩn Pháp, tương đương size 6 theo chuẩn Anh và size 0 theo chuẩn Mỹ. Anh lý giải điều này nhằm tránh "người mẫu siêu gầy", giúp bộ sưu tập thêm sức sống. Và đặc biệt, anh cũng không sử dụng người mẫu dưới 16 tuổi.

Với gần 30 năm làm nghề, Đỗ Trịnh Hoài Nam đã tổng hợp những kỹ thuật từ văn hóa truyền thống làng nghề kết hợp với xu thế hiện đại để truyền tải những thông điệp thời trang ý nghĩa. Bằng chính khả năng sáng tạo, gu thẩm mỹ và óc thời trang tinh tế của mình, anh đã đem đến đêm trình diễn mở màn của New York Couture Fashion Week bộ sưu tập mang những dấu ấn riêng, khẳng định những giá trị truyền thống của dân tộc Việt Nam. 
 

Bộ sưu tập với những chi tiết mang đậm dấu ấn của những kỹ thuật truyền thống như dát vàng, thêu đính.



Kỹ thuật thêu đính trên vải với những đường thêu đột, xoắn, vặn cùng những hoa văn, họa tiết cổ điển thu hút trọn vẹn người xem




Thay vì hình ảnh siêu gầy, một luồng gió mới với những người mẫu tràn đầy sức sống khiến áo dài Sen vàng gần gũi và thân thiện hơn với bạn bè quốc tế.



Bạn bè quốc tế thích thú khi không phải người Việt Nam cũng trình diễn áo dài đẹp đến vậy.



Những đường cắt may hoàn hảo kết hợp cùng chất liệu và kỹ thuật làng nghề thủ công truyền thống đã thổi hồn cho thiết kế của Đỗ Trịnh Hoài Nam.



 "Thời trang không chỉ là nghệ thuật, thời trang còn đại diện cho một nền văn hóa", anh nói.



Áo dài dát vàng Việt “lấp lánh” trong đêm khai mạc Couture Fashion Week.









Các người mẫu Tây trình diễn thướt tha không thua cô gái Việt.



Thông qua Tuần lễ thời trang New York Couture Fashion Week, Đỗ Trịnh Hoài Nam mong muốn mang văn hóa Việt hội nhập cùng văn hóa toàn cầu, nâng những giá trị văn hóa truyền thống lên một tầm cao mới. 

Trà Giang
Ảnh: CTV




Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

Lên Trên! Xuống Dưới! - See more at: http://hieuvathuongdalat.blogspot.com/2014/10/button-len-tren-xuong-duoi-hien-voi.html#sthash.FxGNpEBy.dpuf