Vác gạch nuôi em ăn học, anh trai vừa lấy vợ đột nhiên mất tích, 20 năm sau dời mộ mẹ phát hiện bí mật đau lòng
Anh trai chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi, kể từ lúc tôi bắt đầu nhớ mọi việc, tôi đã cảm thấy cha mẹ đối đãi tôi và anh trai không giống nhau, chỉ cần có đồ ăn ngon, đồ chơi hay, mẹ luôn đưa cho tôi ăn trước, tôi luôn nhìn thấy anh trai đứng ở đó chảy nước miếng, tôi đưa cho anh trai ăn, mẹ tôi vẫn không quên nói một câu “nhường em gái một chút, đừng có lúc nào cũng giành ăn phần của em.” Anh trai luôn phải chịu thiệt chạy ra phía sau cửa, ngang bướng đứng ở đó.
Khi Tết đến, anh trai luôn mặc quần áo cũ của cha đem sửa nhỏ lại, còn mẹ thì đưa tôi ra ngoài chợ để mua quần áo mới. Anh trai luôn mặc quần áo cũ sửa nhỏ lại của ba liền cố tình ném bùn đất lên áo mới của tôi một cách hung hăng, hoặc là dùng dao con để cắt một lỗ nhỏ trên áo của tôi. Còn cười to nói rằng đây là vải lụa thêm hoa. Mẹ tôi hỏi làm sao lại bị rách, tôi không dám nói là anh trai cắt rách, đành phải nói là mình bị vướng vào cành cây làm rách, mẹ tôi luôn dùng kim thêu để thêu một bông hoa nhỏ, hoặc là thêu tên của tôi ở trên lỗ rách.
Anh trai tôi học không giỏi, đặc biệt là môn toán thường xuyên bị vác trứng gà (0 điểm) về nhà. Liên tiếp học hai năm lớp 5, cùng tôi thi vào trung học. Lúc đó, trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, mẹ tôi kêu anh trai đưa tôi cùng nhau đi học, nhưng anh ấy luôn chạy vào chỗ có ổ gà, thấy tôi cầu xin anh ấy chạy chậm lại, anh ấy ngồi phía trước cứ cười hả hê không ngừng.
Nhưng anh trai chỉ cho phép một mình anh ấy bắt nạt tôi, nếu có đứa con trai khác bắt nạt tôi một chút, anh ấy liền nhảy ra hung dữ với đứa đó để bảo vệ tôi. Lúc đó tôi mới biết là anh trai yêu thương mình. Vì vậy mỗi lần mẹ tôi nhét đồ ăn ngon vào trong túi quần của tôi, tôi đều lén lúc lấy ra nhét vào trong cặp của anh trai để anh ấy ăn.
Có một lần anh trai phát hiện ra tôi đổi cơm hộp với anh ấy, anh ấy mới hoàn toàn không còn bắt nạt tôi nữa.
Anh trai tốt nghiệp trung học phổ thông thì bỏ học quay về nhà, còn tôi thì vượt qua nhiều kỳ thi đi thẳng lên đại học. Tôi thi đậu vào đại học, anh trai còn đặc biệt thuê một buổi quay phim tại quê cho tôi.
Toàn bộ chi phí ở đại học của tôi hầu như đều là do anh trai tôi vác gạch ở công trường để chu cấp. Chính là vào lúc tôi tốt nghiệp đi làm sau một năm, anh trai lại bặt vô âm tín sau khi kết hôn, mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến nguyên nhân anh trai tôi mất tích, chỉ cần hỏi đến anh trai, thì mẹ lại khẽ rơi nước mắt.
Tôi thông qua bạn bè và nhiều mối quan hệ quen biết, cuối cùng vẫn không tìm ra được một chút thông tin gì về anh trai. Chị dâu tôi ở trong gia đình chúng tôi khổ sở chờ đợi suốt ba năm, rồi cũng thu gom đồ đạc bỏ đi. Tất cả mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình đều đè lên đôi vai tôi. Vào thời điểm này thì sức khỏe của mẹ lại càng ngày càng yếu, tinh thần gần như không còn tỉnh táo nữa. Luôn trách móc bản thân mình không nên đối với anh trai tôi như vậy.
Thời gian anh trai bỏ nhà đi càng lúc càng lâu, mười mấy năm qua đi, mà vẫn không có một chút tin tức gì của anh ấy. Mẹ tôi qua đời vào mùa đông thứ 19 tính từ lúc anh trai bỏ nhà đi, trước khi mẹ mất, vẫn luôn miệng gọi tên anh ấy không ngừng. Trước lúc chết mẹ có dặn cha tôi, lấy cái gối lụa mà mẹ thích nhất bỏ vào trong quan tài cho mẹ. Cha nhận lời mẹ trong dòng nước mắt đau đớn. Mẹ tôi nói một cách chậm rãi: “Ni ơi! Sau khi mẹ chết thì anh con sẽ quay về thôi! Mẹ không đợi được kỳ hạn mấy chục năm rồi! Nói với anh trai con, mẹ vẫn luôn nhớ đến nó, mọi người đều yêu nó hết!” Tôi khóc và nhận lời mẹ. Vào cái đêm mùa đông đó, mẹ tôi đã rời bỏ tôi vĩnh viễn. Hôm đó tôi khóc đến ngất lên ngất xuống mấy lần.
Giống như những gì mẹ nói, vào Tết Thanh Minh năm đó anh trai tôi đứng ở ngoài cổng, nhìn thấy người anh trai mái tóc bạc phơ, tôi ôm lấy anh ấy gào khóc thảm thiết.
Lúc đó thôn của chúng tôi cách huyện thành rất gần, trong huyện ra chỉ lệnh, tháo gở toàn bộ thôn để cải tạo thành khu vực thành phố, nhà chúng tôi có rất nhiều trạch viện, nhà cửa cũng nhiều, chính phủ bồi thường cho 3 tòa lầu, nhưng mộ phần tổ tiên của gia đình chúng tôi cũng cần chỗ thờ phụng.
Vào Tết Thanh Minh hôm đó, khi anh trai đào quan tài của mẹ, khóc thương nghẹn ngào, anh ấy cương quyết muốn nhìn mặt người mẹ mới chết không lâu, làm lại một bộ quan tài sang trọng hơn cho mẹ, xác của mẹ vẫn chưa bị thối rửa hoàn toàn. Khi thu dọn đồ đạc mai táng của mẹ, móc ra được một cái hộp nhỏ từ trong cái gối mà mẹ tôi yêu cầu mai táng cùng. Anh trai nhìn thấy cái hộp nhỏ, gào khóc thảm thiết, vì đó là chiếc hộp sắt mà anh trai dùng để dành dụm tiền, anh cẩn thận mở chiếc hộp ra, bên trong nhét đầy thư từ, còn có một bức thư viết cho tôi.
“Ni ơi! Đã bao nhiêu năm qua rồi! Anh con hận mẹ bao nhiêu năm, mẹ sẽ mang theo bí mật này vào trong quan tài vậy! Thật ra con không phải là con ruột của cha mẹ, con là do cha mẹ nhặt về nuôi, từ nhỏ đến lớn mẹ đều sợ con bị thiệt thòi, vì vậy bắt anh trai con luôn nhường nhịn con. Anh trai con là người tốt, sau khi kết hôn, anh con đi ra ngoài làm để kiếm tiền dành tiền mua nhà cho con, chính là vì muốn con có một chỗ ở đàng hoàng trong thành phố. Không ngờ nó cùng ông chủ nó lấy trộm mấy chục chiếc xe hơi, ông chủ đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người nó, nó bị kết án tù 20 năm! Mẹ vẫn không dám nói tung tích của anh con, vì sợ người trong thôn sẽ bàn tán. Ni ơi! Đây sẽ là bí mật mãi mãi rồi!” Tay cầm lá thư đó, những lời nói mà mẹ tôi nói với tôi, những năm qua anh trai vì muốn tôi có nhà ở trong thành phố mà làm chuyện nguy hiểm để phải gánh hậu quả tù tội một đời. Tôi quỳ xuống dưới chân cha và anh trai, khóc đến không còn biết gì nữa, cứ quỳ mãi không chịu đứng lên, sự thật này đối với tôi mà nói thực sự là đã quá muộn màng rồi, quá muộn màng rồi.
Châu Yến Lâm
Cau chyen that hay va cam dong,Ba me that vi dai,ai bao
Trả lờiXóaKhac mau tanh long, cam on Hoan da dang cau chuyen that y nghia nhan ngay 20/1o
Cảm ơn Vân đã chia sẻ. Bạn và anh xã có khỏe không? Chúc hai người hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
XóaCam on bon minh van khoe va 1 tuan di khieu vu 3 buoi,cho no "tre ra" ban a
Trả lờiXóaNgưỡng mộ hai ông bà quá! Chúc luôn vui khỏe hạnh phúc Vân nhé.
Xóangười mẹ quá tuyệt vời
Trả lờiXóa