Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

* Những tiết lộ mới về Tổng thống Trump - "Thật không thể tưởng tượng được"

Tiết lộ của 1 nhà báo về Tổng thống Trump khiến nhiều người thốt lên: "Thật không thể tưởng tượng được"

Một nửa nước Mỹ không đồng ý với ông. Báo chí đặt điều về ông. Nhưng mỗi ngày, ông đều thức dậy với một nụ cười thật tươi bởi vì ông đang làm nước Mỹ vĩ đại trở lại. Ông chính là Donald Trump.

Liz Crokin là một nhà báo chuyên nghiệp. Có hơn một thập kỷ phỏng vấn và viết bài về Donald Trump, những tiết lộ của cô đã khiến không ít người phải thốt lên rằng: “Thật không thể tưởng tượng được!”Tổng thống Trump quả thật đã làm được những điều “không tưởng”.

(Ảnh: Washingtonpost)

* * * * * 

Là một nhà báo viết mục giải trí, tôi đã có cơ hội viết về Trump trong hơn một thập kỷ, và trong tất cả các năm của tôi viết về ông, tôi chưa từng nghe bất cứ điều gì tiêu cực về người đàn ông này cho đến khi ông tuyên bố ông sẽ tranh cử tổng thống.

Hãy nhớ rằng tôi đã được trả rất nhiều tiền để đào bới những điều không tốt đẹp của những người nổi tiếng như Trump để sinh sống. Vì thế, một câu chuyện tai tiếng về ông tỷ phú nổi tiếng có khả năng bán được cho rất nhiều báo và sẽ là một niềm hãnh diện to lớn cho tôi.

Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng ông là một người không uống rượu, không dùng ma túy, ông ấy là một doanh nhân chăm chỉ và hoàn toàn dành tâm trí cho vợ và các con yêu quý của mình. Trên hết, ông là một trong những nhân vật nổi tiếng hào phóng nhất thế giới với một trái tim chứa nhiều vàng hơn cả căn nhà giá 100.000.000 đôla ở New York của ông.

Năm 2004 là năm phát sóng tập đầu tiên của “The Apprentice” (Người tập sự) và lúc đó tôi đang làm việc với tư cách ký giả viết chuyên mục giải trí cho “Red Eye Edition of the Chicago Tribune” và ký giả tự do cho tờ “Us Weekly”. Tôi có cảm giác đinh ninh rằng người tham gia thi đấu của Chicago là Bill Rancic, sẽ giành chiến thắng trong chương trình truyền hình thực tế này. Vì vậy, tôi đã liên lạc với anh ta và muốn viết toàn tập mùa thứ nhất của The Apprentice. Tôi đã xoay sở để được mời đến New York vào đêm chung kết của chương trình và phần hậu tiệc. Đây là nơi đầu tiên tôi gặp Trump và đã hỏi ông một số câu hỏi.

Chương trình “Người tập sự” (Ảnh: The Paley Center for Media)

Năm đó, Rancic đã giành chiến thắng “The Apprentice”. Tôi đã tham dự liên tiếp các buổi chung kết của “The Apprentice” vào hai năm sau đó. Giữa những cuộc chung kết và những chuyến viếng thăm thường xuyên của ông Trump cùng gia đình tới Chicago để lo việc xây cất khu Trump International Hotel & Tower, tôi đã có cơ hội gặp gỡ hầu hết các thành viên trong gia đình ông.

Tôi đã không biết gì ngoài những kinh nghiệm hữu ích về họ. Bởi vì giới truyền thông đã thiếu sót thê thảm trong việc tường trình về ông Trump, tôi đã quyết định gom chung lại một số trong những hành vi thiện mỹ ông đã dấn thân thực hiện trong hơn ba thập kỷ mà xem ra không ai chú ý hoặc chúng đã rơi vào những cái tai nghe mà không thấy.


Logo của chương trình “Người tập sự” (Ảnh: realitywanted.com)

Năm 1986, Trump đã ngăn cản việc tịch thu nhà của trang trại gia đình Annabell Hill sau khi chồng bà đã tự tử. Trump đích thân gọi điện đến cơ quan đấu giá để ngăn chặn việc bán nhà của bà và đã cấp tiền góa phụ cho bà. Trump quyết định hành động sau khi đọc được những lời cầu xin giúp đỡ của bà Hill trong các bản tin.

Năm 1988, một máy bay thương mại từ chối chở bé Andrew Ten 3 tuổi, con trai của một giáo sĩ giáo phái Do Thái Chính Thống đang mắc một căn bệnh hiếm, cần đi chữa bệnh ở một tiểu bang xa vì em cần phải mang theo mình một hệ thống máy hỗ trợ sự sống phức tạp. Cha mẹ của em đau buồn và tuyệt vọng đã liên lạc với Trump để được giúp đỡ và ông đã không ngần ngại gửi máy bay riêng của mình để đưa em bé từ Los Angeles đến New York để em có thể có được điều trị.


Chuyên cơ riêng của Donald Trump (Ảnh: Uk. Businessinsider)

Năm 1991, 200 lính Marines phục vụ trong Chiến dịch Bão Sa Mạc đang chờ tại Trại Lejeune ở Bắc Carolina để lên máy bay trở về với gia đình họ. Tuy nhiên, họ được thông báo chuyến bay không thể đến và sẽ bị hoãn mấy ngày vì bị sai lầm lịch trình cho nên họ không thể trở về đúng hẹn với gia đình. Khi Trump được tin này, ông đã gửi máy bay của mình để đưa họ về bằng hai chuyến đi từ Bắc Carolina đến Miami để họ có thể trở về đoàn tụ với những người thân yêu của họ.

Năm 1995, một người lái xe dừng lại để giúp Trump vì chiếc limo của ông bị xẹp lốp. Trump hỏi người Samaritanô nhân hậu là ông phải trả công cho anh như thế nào. Tất cả những gì anh này muốn chỉ là một bó hoa cho vợ anh. Một vài tuần sau đó Trump gửi tặng anh một bó hoa với thiệp ghi hàng chữ: “Chúng tôi đã trả xong hết tiền nợ thế chấp nhà của bạn”.

Hành động của Trump gợi nhớ tới câu tục ngữ “Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng” (Ảnh: Washingtonpost)

Năm 1996, Trump đã đệ đơn kiện thành phố Palm Beach, Florida để cáo buộc chính quyền thị trấn đã kỳ thị câu lạc bộ Mar-a-Lago thuộc khu vui chơi của ông bởi vì câu lạc bộ này cho phép người Do Thái và người da đen vào chơi. Ông Abraham Foxman, giám đốc của Hiệp Hội Chống Bôi lọ (Anti-Defamation League) vào thời buổi đó, nói rằng Trump “đã đem ánh sáng đến vùng Palm Beach – không phải chiếu ánh sáng lên vẻ đẹp long lanh của nó, mà là lên khuôn mặt kỳ thị và bần thỉu của nó”. Foxman cũng ghi thêm rằng sự tấn công của Trump lên nạn kỳ thị đã có tác dụng tràn xuống bởi vì các câu lạc bộ khác đã noi gương ông bắt đầu nhận người Do Thái và người da đen.

Năm 2000, Maury Povich, người dẫn chương trình đã đem chuyện của bé gái tên là Meganđang chiến đấu với bệnh giòn xương để trình bày lên chương trình của ông và đúng lúc ấy Trump đã xem được. Trump nói rằng câu chuyện và thái độ tích cực của cô bé đã chạm vào trái tim của mình. Vì vậy, ông đã liên lạc với Maury và tặng cô bé cùng gia đình cô một chi phiếu rất hào phóng.

Tổng thống Trump tiếp đón các bạn nhỏ tại Nhà Trắng trong dịp lễ Halloween (Ảnh: Businessinsider)

Năm 2008, sau khi những người trong gia đình diễn viên Jennifer Hudson bị sát hại thê thảm tại Chicago, Trump đã đưa cô diễn viên từng đoạt giải Oscar và gia đình của cô đến ở tại khách sạn Windy City của ông miễn phí. Ngoài ra, Trump còn cho an ninh gia tăng biện pháp bảo vệ để đảm bảo cô Hudson và các thành viên gia đình của cô được an toàn trong suốt khoảng thời gian khó khăn đó.

Năm 2013, người tài xế xe bus Darell Barton ở New York nhìn thấy một phụ nữ đứng gần mép cầu đang nhìn xuống luồng tàu bè lưu thông phía dưới. Ông ta dừng xe và chạy đến ôm cô lại và cứu cô, thuyết phục cô đừng nhảy xuống. Khi ông Trump nghe được chuyện này, ông liền gửi đến ông tài xế anh hùng này một tấm chi phiếu chỉ vì ông tin rằng hành vi cứu người của ông này đáng được tặng thưởng.
Ảnh: Washingtonpost

Năm 2014, Trump đã cho Trung Sĩ Andrew Tahmooressi 24.000 USD sau khi ông này đã trải qua bảy tháng trong một nhà tù ở Mexico vì đã vô tình vượt qua biên giới Mỹ-Mexico. Ông Trump đã mở hầu bao để giúp người lính này trở lại cuộc sống bình thường mặc dù Tổng thống đương nhiệm Barack Obama khi đó đã không hề có hành động gì, thậm chí là một cuộc điện thoại.

Năm 2016, Melissa Consin Young đã tham dự một buổi tụ họp ủng hộ Trump và cô rơi nước mắt cám ơn ông Trump đã thay đổi cuộc sống của cô. Cô cho biết cô đã từng đứng với Trump trên sân khấu để tự hào nhận vương miện Hoa Hậu của tiểu bang Wisconsin Hoa Kỳ vào năm 2005. Tuy nhiên, nhiều năm sau, cô phải vật lộn với chứng bệnh nan y và trong những ngày đen tối nhất của cô, cô cho biết cô đã nhận được một lá thư viết tay từ Trump nói rằng “cô là người phụ nữ dũng cảm nhất mà tôi biết”. Cô cho biết những cơ hội làm ăn mà cô nhận được từ Trump và tổ chức của ông cuối cùng đã cung cấp đầy đủ vốn cho thằng con trai của mình học xong trường cao đẳng.


“Lòng tốt của Trump không có giới hạn và sự rộng lượng của ông đã, và vẫn tiếp tục chạm tới cuộc sống của người dân thuộc mọi giới tính, chủng tộc và tôn giáo” (Ảnh: Washingtonpost)

Lynne Patton, một phụ nữ da đen nhân viên điều hành cho Tổ chức Trump, đã đưa ra một bản khai vào năm 2016 để bênh vực cho ông chủ của mình và chống lại những cáo buộc rằng ông Trump là người kỳ thị chủng tộc và là một kẻ độc hành độc đoán. Bà vừa khóc vừa tiết lộ, bà đã vật lộn khó khăn thế nào với việc lạm dụng thuốc và cơn nghiện trong nhiều năm. Thay vì đá bà vào lề đường, bà cho biết Tổ chức Trump và toàn bộ gia đình của ông đã thành tâm đứng cạnh bà suốt “thời gian vô cùng khó khăn đó”.

Lòng tốt của Trump không có giới hạn và sự rộng lượng của ông đã, và vẫn tiếp tục chạm tới cuộc sống của người dân thuộc mọi giới tính, chủng tộc và tôn giáo. Khi Trump thấy ai thiếu thốn thì ông muốn giúp đỡ. Hai thập kỷ trước, Oprah hỏi Trump trong một cuộc phỏng vấn truyền hình xem ông có muốn tranh cử tổng thống không. Ông nói: “Nếu tình hình trở nên quá tệ, tôi sẽ không bao giờ muốn hoàn toàn bỏ ý định ứng cử đó, bởi vì tôi thực sự chán chường khi nhìn thấy những gì đang xảy ra với đất nước này”. Ngày đó đã đến. Trump thấy rằng nước Mỹ đang cần thay đổi và ông muốn giúp đỡ.

Theo nhà báo Liz Crokin

Thiên Thủy

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2018

* Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu "kỳ diệu"

Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu "kỳ diệu" trong Đông y nên làm theo 

Ngón tay được xem là "trái tim thứ 2" của con người, nếu chăm sóc tốt các ngón tay theo cách này, nhiều bệnh nan y của bạn có thể sẽ bị "đánh bật". Hãy thử tập luyện ngay bây giờ.

Trong xã hội hiện đại, cuộc sống bận rộn bao nhiêu thì thời gian dành cho việc chăm sóc sức khỏe lại càng bó hẹp bấy nhiêu.

Không những thế, nếu chẳng may bị bệnh, phần lớn mọi người đều chọn cách đơn giản nhất là dùng thuốc Tây điều trị. Ít người có thời gian quan tâm hay thực hành các phương pháp phòng và chữa bệnh bằng Đông y. 

Ở nhiều quốc gia châu Á lân cận chúng ta, người dân có xu hướng thích nghiên cứu và thực hành các phương pháp phòng và chữa bệnh theo cách cổ truyền cha ông xưa để lại càng ngày càng nhiều.

Đặc biệt ở Trung Quốc và Ấn Độ, đất nước có lịch sử phát triển ngành y truyền thống rất đa dạng và phổ biến sâu rộng trong đời sống nhân dân, truyền từ đời này qua đời khác.

Đây là cách chăm sóc cơ thể được các chuyên gia Đông y khuyên mọi người tập luyện thường xuyên bởi nó không gây tốn kém, không mất nhiều thời gian, thực hiện được ở tất cả mọi nơi và đặc biệt, chữa được nhiều bệnh.

Theo Đông y, ngón tay chính là "trái tim thứ 2" của con người. Việc chăm sóc ngón tay có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với sức khỏe. Kiên trì chăm sóc thì sức khỏe của bạn sẽ tốt lên trông thấy.

Dùng ngón tay cái và ngón trỏ cầm lấy một ngón tay của bàn tay bên kia sao cho sát vào phần đầu ngón tay ở hai bên móng tay (xem hình minh họa ở dưới).
Bạn bóp day như vậy trong khoảng 10 giây. Làm lặp lại với từng ngón tay, hoặc ưu tiên ngón nào đó tương ứng với mục tiêu chữa bệnh của từng huyệt vị mà ngón tay đó sở hữu.

Công dụng chữa bệnh cụ thể của từng ngón tay:

- Ngón cái: Tương ứng cho khí quản và cơ quan hô hấp. Day ngón cái có tác dụng cải thiện hệ hô hấp, giảm ho, giảm đau khớp và một số bệnh lý khác.

- Ngón trỏ: Tương ứng cho hệ tiêu hóa. Thực hiện day bấm ngón trỏ giúp cải thiện bệnh viêm đường ruột, đại tràng, dạ dày.

- Ngón giữa: Tương ứng cho tai và thính giác, day bóp ngón giữa giúp cải thiện chứng ù tai, các bệnh lý liên quan đến tai khác.

- Ngón áp út: Tương ứng cho cơ quan thần kinh, day bóp có tác dụng kích thích các dây thần kinh giao cảm, cải thiện khả năng miễn dịch.

- Ngón út: Tương ứng với các cơ quan thuộc hệ tuần hoàn, tim, thận… có tác dụng chữa các bệnh cao huyết áp, tiểu đường, đau mắt và một số chứng bệnh khác của hệ tuần hoàn.

Lưu ý khi thực hiện:

- Bạn cần thực hiện bài tập một cách kiên trì, đều đặn. Mỗi ngày từ 1-2 lần, mỗi ngón tay tối thiểu 10 giây. Nếu cần hỗ trợ trị bệnh hiệu quả hơn thì thực hiện trong 20 giây.
- Dùng lực khi day cũng cần phải chính xác. Bạn day bóp từ nhẹ đến nặng, cảm thấy hơi đau thì dừng lại.

Các chuyên gia Đông y cho biết, bài tập này đã được nhiều người thực hành và chia sẻ kinh nghiệm cho những người khác cùng biết vì cách làm đơn giản, hiệu quả có thể nhìn thấy sau 1-2 tháng, cũng có người đỡ bệnh sớm hơn.

Chuyên gia nhấn mạnh, kể cả khi bạn không có bệnh tật gì, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh thì vẫn có thể thực hiện các bài tập này khi rảnh rỗi để phòng bệnh, tăng khả năng miễn dịch cho cơ thể.


Theo Health


Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2018

* Vì sao người Do Thái không có ăn mày

Vì sao người Do Thái dù phiêu bạt khắp nơi nhưng không có một người ăn mày?


Trong hơn 2000 năm, người Do Thái ly biệt quê hương và tản mạn đi khắp mọi khu vực của trái đất. Mãi đến năm 1947, khi chiến tranh thế giới thứ 2 chấm dứt, người Do Thái mới trở về đất nước của mình. Nhưng mà, là một dân tộc dù phải lang bạt hơn 2000 năm, nhưng Do Thái lại là dân tộc “độc nhất vô nhị” không có người ăn mày.

Người Do Thái cho rằng: Giáo viên vĩ đại hơn cả quốc vương. Họ vô cùng kính trọng giáo viên. Dựa vào học tập, tri thức và sách, người Do Thái dù lang thang ở bất kể nơi đâu họ cũng đều có thể sinh tồn, hơn nữa còn phát triển mạnh mẽ.

Người Do Thái là một dân tộc có tín ngưỡng tôn giáo mạnh mẽ. Họ coi học tập là một phần của tín ngưỡng, học tập là một hình thức thể hiện sự tôn kính của mình đối với Thượng đế. Mỗi người Do Thái đều cần phải đọc sách.

Talmud chính là nguồn gốc trí tuệ của người Do Thái. Talmud có nghĩa là “nghiên cứu” hoặc “nghiên cứu và học tập”. Talmud cho rằng: “Học tập là thứ giúp hành vi hướng thiện, là nguồn gốc của đức hạnh. Sự thành kính, lương thiện, ôn hòa, ưu nhã của một người đều là dựa vào kết quả của giáo dục.”

Người Do Thái coi sách là bảo bối của cả đời. Giá sách không được đặt ở đầu giường hay cuối giường nếu không sẽ bị coi là bất kính với sách.

“Trí tuệ quan trọng hơn tri thức”. Như thế nào là tri thức? Tri thức chính là thực tế khách quan và chân tướng của vạn sự vạn vật. Còn trí tuệ là đem thực tế khách quan và chân tướng của vạn sự vạn vật tiến hành tổng hợp ra một phương án tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Đối với con người, quan trọng nhất là cái gì? Là đến từ trí tuệ, mà trí tuệ lại đến từ tri thức.

Mục đích của đọc sách là để mở rộng tri thức, sau khi đã chuẩn bị được nguồn tri thức phong phú, bạn sẽ học được cách suy xét. Bạn sẽ minh bạch được đạo lý làm người hoặc là sẽ tìm được cách thức giải quyết vấn đề. Đây chính là trí tuệ! Vì vậy, trí tuệ đến từ tri thức và quan trọng hơn tri thức!

Người Do Thái ủng hộ sáng tạo cái mới. Họ cho rằng, việc sáng tạo ra cái mới chính là trí tuệ, phải dám hoài nghi, dám đặt câu hỏi bất cứ lúc nào, bởi vì tri thức càng nhiều sẽ càng sản sinh ra sự hoài nghi.

Người Trung Quốc thường hỏi con cái khi chúng tan trường là: “Hôm nay con làm bài thế nào?” Còn người Do Thái sẽ hỏi con: “Hôm nay con có đưa ra câu hỏi nào không? Hôm nay con có gì khác hôm qua không?”

Người Do Thái cho rằng, thông qua học tập mọi người có thể nhận thức chính mình và siêu việt chính mình.

Cách giáo dục của người Do Thái bao gồm cả đóng và mở. Đối với nội bộ người Do Thái là cởi mở, còn đối với bên ngoài là đóng kín, để duy trì sự cạnh tranh sinh tồn của người Do Thái. Talmud là kinh thánh chuẩn, trong khoảng thời gian từ thế kỷ thứ 2 đến thế kỷ 6 công nguyên, người Do Thái đã vận dụng nó 500 năm. Hơn 2000 giáo sĩ Do Thái và các nhà khoa học đã biên soạn ra cuốn sách quý này. Nó là bảo bối sinh tồn của người Do Thái.

Trên thế giới, dân tộc Do Thái là dân tộc hiểu nhất về nghệ thuật của giáo dục. Có thể nói, người Do Thái là dân tộc thành công nhất về giáo dục.

Người Do Thái cho rằng giáo dục có thể cải biến đời người, số mệnh, cải biến hết thảy. Vì vậy, trong hơn 2000 năm lang bạt trong lịch sử, hết thảy mọi thứ của họ đều bị cướp đoạt hết chỉ có sách và tri thức là không thể bị cướp mất.

Người Do Thái vô cùng coi trọng giáo dục, tri thức và sách. Chỉ có tri thức là tài phú quan trọng nhất, là tài sản có thể mang theo bên mình và còn cả đời có thể hưởng dụng.

Vì thế, người Do Thái là dân tộc đầu tiên trên thế giới xóa mù chữ. Từ trước năm 1947, ngay cả một mảnh đất lãnh thổ cũng không có. Thế nhưng, trong thời kỳ trung cổ, người Do Thái đã xóa mù chữ, vì vậy tố chất chỉnh thể của dân tộc này cao hơn của các dân tộc khác một bậc.

Dù với dân số ít ỏi, nhưng Do Thái là dân tộc đã giành được rất nhiều giải thưởng Nobel, với 169 người, chiếm 17.7% tổng số người giành được giải thưởng này của cả thế giới.

Chính những yếu tố này đã khiến cho người dân Do Thái dù phải phiêu bạt khắp thế giới hơn 2000 năm, nhưng lại là một nước duy nhất trên thế giới không có ăn mày.

Mai Trà biên dịch

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2018

* Con cọp đã hiểu TRÍ KHÔN của người Việt Nam

Truyện ngụ ngôn hiện đại

Một con cọp rất thắc mắc về trí khôn của loài người, bèn đi tìm hiểu.

Nó gặp một người Mỹ đang làm ruộng, tới hỏi “trí khôn của ông là gì, ông nói không xong là tôi ăn thịt ông đấy!” Người Mỹ cười không nói không rằng rút cây súng bắn cái đùng vỡ tan tảng đá to kế bên. “Trí khôn của tao là tạo ra vật này có thể làm mày vỡ sọ ngay, mày đi đi!”

Con cọp cả sợ, đi gặp một người Nhật Bản, cũng hỏi “trí khôn ông là gì?” Người Nhật tuốt một thanh kiếm bén ngót chém cái phựt đứt đôi 5 cây chuối kế bên: “trí khôn tao là làm rèn ra loại vũ khí này có thể chặt đứt đầu mày ngay!”

Con cọp lại đi gặp một người Ấn Độ, người này lại lấy ra một miếng thịt cho con cọp ăn và nói chuyện với nó về đạo pháp, “trí khôn của tao là sẽ biến mày thành một người bạn thay vì kẻ thù!”

Con cọp mãn nguyện lắm, trên đường về rừng bỗng gặp một nông dân Việt Nam vốn nổi tiếng toàn cầu về thông minh, con rồng cháu tiên, đánh ăn Mỹ Pháp Nhật…, con cọp mừng lắm cũng đến hỏi, “trí khôn ông là gì?”

Người đáp “trí khôn tao để ở nhà, tao về lấy cho mày coi nha, nhưng mày phải để tao trói mày lại, không thôi mày ăn con trâu tao!” Cọp cả tin bèn đồng ý. Sau khi trói xong, người châm lửa đốt cháy cọp và miệng nói, “trí khôn của ta đây !”… Dây trói cháy, cọp chạy đi, và mãi đến giờ lông vẫn còn vằn vện do cháy xém, và nó đã hiểu TRÍ KHÔN CỦA NGƯỜI VIỆT NAM LÀ SỰ LỪA LỌC GIAN TRÁ!

Và họ mãi xài cái trí khôn đó đến giờ nên chả làm ra được cây kim, con ốc vít đừng nói đến kiếm hay súng! Và hơn nữa, họ cứ lừa nhau mà sống nên chả ai tin ai, lúc thì đi tin vào bọn Mỹ Nhật, lúc lại tin vào bọn Tàu, Nga…. nên sẽ còn nghèo hèn mãi vì cái Trí Khôn quái đản của mình! Thứ khôn lỏi.

Và với cái thói lừa lọc gian trá đó chả ai muốn làm bạn bè với họ cả, và họ đi đến đâu cũng bị xua đuổi và khinh miệt, nhưng khổ nỗi không mấy ai trong họ nhìn ra được điều đó!


(Nguồn: Tao Van An sưu tầm có chỉnh lý chút xíu)

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2018

* Thông minh chưa hẳn đã lương thiện nhưng người lương thiện chắc chắn là người thông minh nhất


Thông minh và khôn khéo được cho là những lợi thế giúp con người sống dễ dàng hơn trong một xã hội ngày càng cạnh tranh. Tuy nhiên, câu chuyện của nhà sáng lập Amazon, Jeff Bezos khiến không ít người giật mình tự hỏi: “Thông minh liệu có quan trọng hơn tất cả”?

Ông Jeff Bezos, sáng lập viên và CEO của Amazon, là một trong những gương mặt quyền lực nhất trong làng công nghệ thế giới. Tuy nhiên, không chỉ là một người giàu có bậc nhất, ông còn là một người có ý chí, nghị lực và nhân cách khiến nhiều người ngưỡng mộ.

Trong một lần tham gia buổi lễ tốt nghiệp năm 2010 tại trường Princeton, nơi ông theo học thời đại học, Jeff đã chia sẻ lại câu chuyện từ thuở ấu thơ của ông. Câu chuyện sau đó đã đánh thức trong tâm hồn hàng triệu người câu hỏi: “Thông minh liệu có quan trọng hơn tất cả?”:

“Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường dành thời gian nghỉ hè của mình ở trang trại của ông bà tại Texas. Tôi giúp ông bà sửa chữa máy quạt thóc, tiêm vacxin cho bò và làm các công việc nhà khác. Vào mỗi buổi chiều, chúng tôi cùng nhau xem những vở kịch opera, đặc biệt là vở “Năm tháng của đời người”.

Suốt quãng đời tuổi thơ, tôi luôn mong đợi những ngày như thế. Tôi vô cùng yêu quý và kính trọng ông bà của mình. Tôi thầm cảm ơn số phận đã mang họ đến bên tôi, trở thành những người thân yêu nhất trong cuộc đời của tôi.
Hồi còn nhỏ Jeff Bezos thường nghỉ hè tại trang trại của ông bà tại Texas.

Những buổi sáng với tiếng gõ leng keng của ông và tiếng thái gọt đồ ăn của bà luôn là miền ký ức trong trẻo đầy sức mê hoặc đối với tâm hồn tôi.

Nhưng có một điều tôi không thích nhất chính là mùi thuốc lá, đặc biệt trong những lần du lịch. Tôi sẽ ngồi ở chiếc ghế băng dài phía sau xe và người lái xe đương nhiên là ông nội. Còn bà nội tôi sẽ ngồi cạnh ông, bà thường không nói gì nhiều và chỉ hút thuốc.

Ngay từ nhỏ tôi đã yêu thích những con số và thường tính toán tất cả mọi thứ trong cuộc sống, từ lượng dầu tiêu hao cho đến những chi tiêu buôn bán tạp hóa, từ tiền mua gà cho tới tiền mua những thứ nhỏ nhặt như tỏi, tiêu.

Một lần, tôi tình cờ nghe được một bài quảng cáo về thuốc lá trên truyền hình. Chẳng giống như những đứa trẻ cùng tuổi bị hấp dẫn bởi những hình ảnh động thú vị, tôi quan tâm tới nội dung chính.

Người ta nói rằng mỗi điếu thuốc lá sẽ làm giảm vài phút tuổi thọ, chính xác là khoảng hai phút. Vì thế tôi quyết định vì bà mà làm một phép tính toán.

Tôi đã dành một ngày để quan sát bà, tôi tính xem mỗi ngày bà tôi hút mấy điếu thuốc, mỗi điếu thuốc hút mấy hơi, cuối cùng cũng tính được một con số hợp lý.

Hôm đó, sau khi hoàn thành sự tính toán của mình, tôi ngả người về phía trước vỗ bờ vai của bà và kiêu ngạo tuyên bố: “Nếu như hai phút hút một hơi thuốc thì bà sẽ giảm 9 năm tuổi thọ”.

Tôi nhớ rất rõ ràng chuyện gì đã xảy ra sau đó và điều ấy nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi kỳ vọng sự thông minh và khả năng tính toán của mình sẽ nhận được lời khen ngợi nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.

Bà nội tôi đã bật khóc, còn ông tôi trước đó luôn chăm chú lái xe bỗng dừng lại một bên đường. Ông xuống xe, mở cửa và tỏ ý đợi tôi xuống.

Tôi bàng hoàng tự hỏi liệu tôi đã gây ra phiền phức hay sao? Ông nội tôi là một người trí tuệ và điềm tĩnh. Ông chưa bao giờ nói lời nghiêm khắc với tôi hay bực mình với tôi chuyện gì. Hay là ông muốn tôi quay trở lại xe và xin lỗi bà nội?

Trong đầu tôi quay cuồng với các loại suy nghĩ và không ngừng lo lắng về điều sắp xảy ra với tôi. Chúng tôi đứng ở bên đường cách chiếc xe một đoạn.

Ông nội nhìn sâu vào mắt tôi, trầm ngâm một lát sau đó nhẹ nhàng nói: “Jeff à, có một ngày cháu sẽ hiểu, lương thiện so với thông minh càng khó hơn”.

Đó là câu nói khiến tôi, một người luôn tràn đầy tự tin vào sự thông minh của bản thân thực sự ngỡ ngàng và chấn động. Mỗi ngày lớn lên tôi lại hiểu thêm về câu nói của ông. Điều tôi nói có thể chẳng sai chút nào, nó là khoa học. Điều tôi hiểu là trong mỗi điếu thuốc ấy có hàng tá chất độc gây tác hại đối với sức khỏe như thế nào.

Nhưng điều quan trọng nhất tôi không thể hiểu cho tới ngày hôm đó chính là đằng sau mỗi điếu thuốc bà hút có thể là biết bao tâm sự, biết bao suy tư về những thăng trầm đã qua, về một nỗi buồn niềm đau nào đó mãi hằn in trong lòng bà chẳng thể nguôi ngoai”.

****************

Quả thực trong đời sống này, điều chúng ta có thể tiếp nhận là tri thức, nhưng điều không thể tiếp nhận mà phải dung dưỡng là một tấm lòng lương thiện.

Bởi lương thiện ấy không phải là một loại lý thuyết, mà là sự hòa hợp giữa ý niệm và hành vi, là bản chất nguyên sơ của sinh mệnh nguyên thủy của con người.

Người ta cho rằng càng hiểu biết nhiều thì càng thông minh, càng thông mình thì càng biết thu vén cái lợi cho mình, như thế cuộc sống sẽ ngày càng sung sướng, hạnh phúc.

Nhưng càng thông minh, càng khôn khéo, càng tư lợi, con người lại càng đánh mất sự thuần khiết, thuần tịnh vốn có của mình.

Vì lương thiện nên biết đủ, vì lương thiện mà biết tha thứ, không so đo tranh giành, không ganh đua ân oán từ đó mà nội tâm thanh tịnh, an hòa. Người có nội tâm thiện lương, tĩnh lặng sẽ sáng suốt, có thể thực thi bất kể sự việc gì bằng cả tấm lòng mình mà không bị được mất hay danh tiếng ràng buộc, ức chế.

Người ta nói lương thiện là một loại trí tuệ. Người thông minh chưa hẳn đã lương thiện, nhưng người lương thiện chắc chắn là người thông minh nhất.

Lý Minh

* Chuyện buồn nhưng hài hước

Chuyện khó tin nhưng có thật 100%
Mời xem, suy gẫm và 'giải trí'.

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh trÆ°á»ng lê há»ng phong


- Chào bác Bảo Vệ!Tôi là học trò cũ trường này .Cho tôi vào thăm thầy cô giáo cũ một lúc. Xin hỏi cô giáo A đang dạy lớp nào nhỉ?
- Cô A mới bị cho nghỉ việc vì bắt học sinh uống nước giặt khăn lau bảng.
-Thế thầy B đâu ạ?
-Thầy B đang đánh nhau với thầy C ngoài kia kìa.
- Thế cho tôi gặp cô D cũng được ạ.
- Cô D bị phụ huynh bắt quỳ, chưa đứng dậy được.
-Thế , cho gặp thầy E cũng được.
- Thầy E nhắc nhở học sinh xóa hình xăm, bị nó đâm thủng bụng , đi cấp cứu rồi!
- Vậy cho gặp cô F dạy hợp đồng trường mình...
- À ! Cô F mới bị cắt hợp đồng , bây giờ ở nhà chăn lợn rồi!
- Còn cô G thì sao?
- Cô G xinh nhất trường . Hôm nay có thanh tra Sở về , cô ấy phải đi tiếp rượu các vị lãnh đạo.
- Thế thì thật quá đáng ! Giáo viên còn có mỗi cô H . Tôi muốn gặp cô H.
- Cô H cũng mới bị đình chỉ công tác vì suốt 4 tháng lên lớp mà không thèm giảng bài!
- Vậy cho tôi gặp cô Hiệu phó.
- Hiệu phó đi ô tô vào sân trường , cán gãy chân học sinh nên đang phải làm việc với công an.
- Thôi ! Thế cuối cùng, cho tôi gặp thầy Hiệu trưởng vây!
- Thầy Hiệu trưởng bị tố lừa chạy việc ăn tiền , bị công an bắt 2 hôm nay. Bây giờ cả trường chỉ còn mỗi tôi thôi!
- À ! Hình như bác mới vào làm. Thế bác bảo vệ cũ ở đây đâu rồi?
- Ông ấy đang đi tù , anh ạ ! Bị bắt vì tội xâm hại tình dục học sinh trong trương!
.....
- Thế thì tôi phải đi gặp vị Tư Lệnh ngành Giáo Dục mới được.
- Nghe nói ông ấy đang chỉ huy đánh một trận rất lớn: Trận "Phong Hàm Giáo Sư" đấy!




__._,_.___

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

* CON CHÓ TRẮNG TRONG NGHĨA ĐỊA

Tác giả bài này, Lê Tấn Phước, nguyên là Luật Sư hành nghề tại Việt Nam trước năm 1975, qua Mỹ năm 1980. Ông hiện là Regional Manager cho Les Enterprises tại Honolulu, Hawaii.

Khu mộ dành cho người Á Đông tại Honolulu, Hawaii, nơi có bản sao kiến trúc đền Byodo-In nổi tiếng của Nhật Bản.

Con chó nhỏ nhảy qua bức tường thấp, rồi rảo chạy vào bên trong nghĩa địa. Bộ lông trắng của nó thấp thoáng dưới ánh trăng mờ ảo, như ẩn như hiện, như hư như thực. Ma quái làm sao! Tôi bỗng rùng mình nổi da gà…

Cách nay đúng hai mươi năm, hai vợ chồng tôi dọn từ California sang Hawaii sinh sống. Chúng tôi thuê một căn nhà trong chung cư ở vùng Valley of the Temples, thuộc thành phố Kaneohe.

Căn nhà có phòng ngủ nhìn về hướng tây, sát đường xe chạy; phía bên kia đường là nghĩa địa. Đây là một nghĩa địa lớn, có những khu vực riêng cho mỗi sắc dân. Nghĩa địa được chăm sóc kỹ lưỡng với những đồi cỏ xanh tươi trông rất mát mắt. Sáng sớm hoặc chiều tà, nhà tôi và tôi thường đi bộ tập thể dục trong nghĩa địa. Chúng tôi lang thang trên các đồi cỏ xanh, vừa hưởng những làn gió mát từ biển thổi vào, vừa đọc những giòng chữ khắc trên các tấm bia mộ. Những giòng chữ ngắn gọn, tràn đầy yêu thương và tiếc nhớ của những người còn ở lại dành cho người đã ra đi.

Điều đặc biệt của nghĩa địa nầy là có một khu vực riêng dành cho những con thú cưng. Khu vực nầy nằm trên triền đồi giáp với đường xe chạy, được ngăn chia với khu vực dành cho người bởi một bức tường đá thấp. Từ phòng ngủ căn nhà của tôi nhìn xéo về bên trái, có thể thấy rõ toàn cảnh nghĩa địa vùng Valley of the Temples.

Một tối nọ, chợt thức giấc nửa đêm, không ngủ lại được, tôi đến bên cửa sổ, nhìn mông lung ra bên ngoài. Ánh trăng như tấm lụa vàng phủ mượt mà xuống những đồi cỏ chập chùng trong nghĩa địa, toát lên một vẻ tĩnh mịch rất liêu trai.

Bỗng từ góc nghĩa địa dành cho thú cưng, một bóng trắng nhảy qua bức tường đá thấp, rảo chạy vào trong nghĩa địa. Tôi nhìn kỹ, thấy đó là một con chó nhỏ, màu trắng. Có vẻ như nó biết nó đang chạy đi đâu, nên mải miết chạy, không bận tâm nhìn chung quanh. Dưới ánh trăng vàng mờ ảo, bóng trắng của con chó nhỏ thoạt biến thoạt hiện, xa dần, xa dần… rồi mất hút bên kia triền đồi. Sự việc xảy ra như hư như thực. Ma quái làm sao! Tôi bỗng rùng mình nổi da gà.

Sáng sớm hôm sau tôi tò mò vào nghĩa địa xem thử chuyện gì đã xảy ra. Tôi đi một mình vì nhà tôi rất sợ ma. Tôi đã giấu nhà tôi về chuyện con chó trắng chạy trong nghĩa địa đêm hôm trước. Đi lòng vòng trong khu vực dành cho thú cưng, tôi để ý thấy một tấm bia mộ có hình một con chó nhỏ, màu trắng, thuộc giống Toy Poodle..

Tôi đã từng nuôi hai con Toy Poodle khi còn ở Cali nên biết rõ loại nầy. Toy Poodle là loại chó rất thông minh và rất ngoan. Đặc biệt là loại nầy rất có tình, biết bày tỏ tình cảm, và biết giận biết hờn giống như tình cảm con người, chỉ có điều không biết nói mà thôi.

Đọc kỹ tấm bia con Toy Poodle, thấy nó tên Monique, mất gần một năm, lúc mười một tuổi. Gia đình chủ nó đã khắc trên tấm bia dòng chữ: “Tưởng nhớ Monique – một em chó hết mực trung thành đã chết theo chủ.” 

Tôi tìm khắp nghĩa địa thú cưng mà không thấy mộ con chó trắng nào nữa. Phải chăng con chó trắng chạy trong nghĩa địa đêm qua là Monique? Nghĩ tới đó, dù trời đang nắng ấm, nhưng tôi vẫn thấy lạnh xương sống. Nhìn khuôn mặt ngoan hiền với hai con mắt ngây thơ tròn đen như hai hạt nhãn, tôi bỗng thấy thương cảm Monique vô cùng, định tâm sẽ có lúc tìm hiểu hiểu thêm câu chuyện về nó. Trước khi ra về, tôi chắp tay cầu nguyện cho Monique sớm được siêu thoát.

Vì bận việc nên mãi hơn một tuần sau tôi mới có dịp ghé vào văn phòng nghĩa địa Valley of the Temples. Thực tình, khi gặp người quản lý của nghĩa địa, tôi chẳng biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào vì sợ ông ta nghĩ mình mê tín dị đoan, tin chuyện ma cỏ linh tinh. Vòng vo hồi lâu, tôi mới kể với ông quản lý rằng tôi có thấy một con chó trắng chạy trong nghĩa địa vào lúc nửa đêm, chắc là chó của ai đi lạc.

Ông ta nhìn tôi mấy giây, rồi hỏi:

– Ông thấy nó mấy lần?

Tôi đáp:

– Một lần. Tôi cũng chỉ mới dọn đến ở chung cư bên kia đường không lâu.

Ông quản lý hỏi:

– Ông có tin chuyện ma không?

Câu hỏi đến với tôi khá bất ngờ. Tôi chậm rãi trả lời một cách chung chung:

– Tôi nghĩ rằng có một thế giới vô hình mà mình không biết được. Nhưng tôi chưa gặp ma lần nào.

Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi, nói giọng chắc nịch:

– Ông gặp ma rồi đó. Ma chó..

Dù rằng nghi trong bụng mấy ngày nay con chó trắng chạy trong nghĩa địa có thể là ma, nhưng bây giờ nghe ông quản lý nghĩa địa khẳng định đó là ma, tôi không khỏi giật mình. Sao lại có chuyện ma quái như vậy được? Tôi còn chưa biết nói gì, thì ông ta nói tiếp:

– Thực ra tôi cũng chưa thấy con ma chó đó bao giờ. Tôi ở ngay downtown của Honolulu, sáng đi chiều về, không ở lại ban đêm, nên không thấy nó. Nhưng người lao công của tôi ở dãy nhà phía sau nghĩa địa có thấy nó mấy lần.

Tôi vội nói:

– Ông có thể giới thiệu cho tôi gặp người lao công đó không?

– No problem. Tôi sẽ gọi cho anh ta nói rằng ông muốn hỏi thăm tin tức về con ma chó.

Căn nhà giành cho người lao công nằm ở cuối nghĩa địa, núp bóng dưới những tàn cây cổ thụ, phía sau đền Byodo-In. Đền Byodo-In này là bản sao của ngôi đền cổ cùng tên nổi tiếng của Nhật tại thành phố Kyoto. Ngôi đền tại Hawaii giống y chang ngôi đền tại Nhật, cũng có một tượng Phật to lớn ở gian giữa, nhưng không có thầy tu và cũng không hành lễ, tất cả chỉ để cho du khách thăm viếng.

Nhờ có người quản lý nghĩa địa gọi điện báo tin trước, nên anh lao công tiếp tôi khá niềm nở. Tôi hỏi liền:

– Nghe nói anh thấy con ma chó mấy lần, phải không?

Anh lao công trả lời:

– Dạ phải, cả thảy bốn lần.

Tôi hỏi tiếp:

– Làm sao anh biết nó là ma?

– Lần đầu em cũng không nghĩ nó là ma. Số là tối hôm đó, nửa đêm thức giấc, em chợt nghĩ không nhớ mình đã khóa cửa đền hay chưa. Sẵn trời sáng trăng, lại có gió mát, nên em đi vòng ra phía trước để coi lại cửa đền. Đi được nửa chừng, nhìn lên khu mộ của người Nhật phía bên phải, em thấy một con chó nhỏ, màu trắng, ngồi cạnh một ngôi mộ ở trên triền dốc cao, gần giáp ranh với khu mộ của người Tàu và người Việt. 

Em nghĩ chắc là chó của ai đi lạc, lại thấy nó nhỏ, sợ ở ngoài trời suốt đêm tội nghiệp, nên em bước lên triền dốc để bắt nó, rồi sẽ tìm cách giao lại cho chủ của nó sau. Nào ngờ khi em ngước lên nhìn, thì không còn thấy nó nữa. Em nghĩ chắc lúc em đang lúi cúi leo lên dốc, nó nghe tiếng động, nên chạy mất.

– Rồi sau đó thì sao?

Anh chàng lao công đáp:

– Em nhìn kỹ chung quanh, không thấy con chó trắng đâu nữa. Nghĩ rằng nó đã chạy mất, nên em đi xuống.

Tôi hỏi:

– Thế còn lần sau?

– Khoảng hai tháng sau, cũng vào một đêm trăng, em lại tình cờ thấy con chó trắng ngồi bên ngôi mộ ở chỗ cũ. Lần nầy em leo lên triền dốc nhẹ nhàng hơn, cố gắng không gây tiếng động. Nhưng lên đến nửa chừng, con chó lại biến mất. Em lấy làm lạ, nó chạy đi đâu nhanh vậy? Em lên đến tận ngôi mộ mà con chó đã ngồi. Đó là mộ của bà Yoshiko Fukuda. Em tìm kiếm chung quanh, cũng không thấy bóng dáng con chó nhỏ đâu cả. Em nghĩ trong bụng có gì kỳ lạ đây, thấy hơi sợ sợ. Em đi xuống mà cứ trông chừng sau lưng, sợ có ai đi theo mình.

Nghe kể đến đây, tôi hỏi tiếp:

– Còn mấy lần sau thì sao?

– Hai lần sau cũng vậy. Con chó cũng xuất hiện vào những đêm trăng, cũng ngồi hoặc nằm tại ngôi mộ bà Fukuda, và cũng biến mất khi em lên đến nơi..

Tôi hỏi:

– Anh có sợ không?

– Sợ chứ! Nhưng thấy nó không làm hại gì, nên em cũng quen. Vả lại, sau khi biết rõ câu chuyện về nó, em lại thấy thương nó hơn.

Thấy câu chuyện có vẻ hấp dẫn, tôi tò mò hỏi:

– Chuyện nó là chuyện gì?

Người lao công đáp:

– Một hôm, em gặp người em gái của bà Fukuda đi thăm mộ chị.. Em kể cho chị ấy nghe về chuyện có một con chó ngồi bên mộ của bà Fukuda vào những đêm trăng sáng. Nghe xong, chị ấy vừa ngạc nhiên vừa sững sờ, rồi hỏi: “Có phải đó là con chó nhỏ màu trắng không?” Em nói: “Phải”. Chị ấy ngần ngừ một chút, rồi nói: “Anh hãy đi theo tôi. Tôi chỉ cái nầy cho anh xem.”

Sốt ruột, tôi xen vào:

– Chị ấy đưa anh đi đâu?

– Chị ấy dẫn em ra khu vực nghĩa địa dành cho thú cưng, chỉ vào một tấm bia mộ, hỏi: “Có phải nó đây không?” Nhìn vào hình trên tấm bia, em bật miệng kêu lên: “Đúng là nó rồi!” Em còn chưa biết nói sao, thì chị ấy trầm giọng nói: “Nó là Monique, con chó cưng của chị tôi. Chị tôi coi nó như là con gái cưng của mình.” Em gái bà Fukuda ngồi xuống, lấy khăn giấy lau sạch tấm bia, kể tiếp: “Sau khi chị tôi mất, Monique buồn rầu, bỏ ăn bỏ uống, rồi mất theo chị sáu ngày sau.” Nghe thấy giọng chị ấy đượm đầy nước mắt, em đứng lặng thinh, cũng nước mắt lưng tròng.

Tôi cũng lặng thinh, thấy thương Monique vô cùng, và thấy mũi mình cay cay. Một lúc sau, anh lao công kể tiếp:

– Trước khi ra về, chị ấy nói khi nào rảnh, sẽ kể cho em nghe nhiều chuyện về Monique.

Tôi bỗng thấy hiếu kỳ, muốn tìm hiểu rõ hơn về Monique. Tôi lấy ra tấm danh thiếp của mình, nhờ anh chàng lao công trao cho em gái bà Fukuda, nói rằng tôi rất thương cảm Monique và muốn nghe thêm chuyện về nó. Vậy là bóng con chó trắng tôi thấy chạy trong nghĩa địa đêm hôm nọ chính là Monique. Nó chạy qua mấy triền dốc, tìm đến ngồi ngay bên mộ chủ của nó là bà Fukuda.

Đối với Monique, nghĩa tử chưa phải là nghĩa tận. Hơn một tháng sau, tôi nhận được email của em gái bà Fukuda:

“Chào ông Lê,

“Tôi tên Shinju Fukuda, là em gái của chị Yoshiko Fukuda. Nghe nói ông rất thương xót Monique và muốn biết thêm về nó, tôi xin kể vài câu chuyện về Monique cho ông nghe.

“Hai chị em tôi đều độc thân, cùng sống chung với nhau. Chị Yoshiko rất thích chó, nên chị tìm mua một con chó nhỏ về nuôi, và chị lấy tên của một người bạn thân đã mất vì tai nạn để đặt cho nó là Monique.

Ngay từ đầu, Monique đã rất quyến luyến chị Yoshiko; chị đi đâu, nó đi theo đó. Mỗi tối, chị cho nó ngủ chung giường. Từ ngày có Monique, thần sắc chị tôi như tươi hẳn ra.

“Monique rất thông minh. Càng lớn, nó càng hiểu ý chị tôi muốn gì, và làm đúng theo lời sai bảo của chị trăm phần trăm. Bởi vậy, chị Yoshiko cũng ngày càng yêu thương Monique hơn, ôm nựng nó suốt ngày, luôn miệng gọi nó là con gái yêu của mẹ. Hai mẹ con quấn quít nhau không rời. Mỗi khi ăn món gì ngon, chị còn nhai và sú cho nó nữa. Thiệt hết biết!

“Một hôm, khi Monique được khoảng bảy tuổi, nó biểu hiện một thái độ rất lạ. Nó liên tục ngửi vào mũi vào miệng chị tôi, rồi sủa lên. Ngay cả khi chị Yoshiko vừa đánh răng xong, Monique cũng sủa như vậy. Chúng tôi thấy lạ, nhưng không biết là chuyện gì.

“Ngày kia chị Yoshiko thấy tức ngực và khó thở, Monique càng sủa dữ dội hơn. Chị bèn đi bác sĩ xem sao. Sau khi có đủ kết quả các thứ xét nghiệm, bác sĩ cho biết chị bị ung thư phổi. Chị được kịp thời chữa trị. Đến lúc này, chị em tôi mới vỡ chuyện ra là Monique đã đánh hơi được chị tôi bị ung thư phổi từ trước, và nó đã sủa báo động, nhưng chúng tôi nào có biết gì đâu.

“Chị Yoshiko cầm cự được ba năm.. Sang năm thứ tư thì các tế bào ung thư phát tán trở lại, nhanh hơn, dữ dội hơn. Chị phải trải qua các phương thức trị liệu mạnh hơn mong ngăn chặn được sự phát triển của tế bào ung thư. Chị tôi trở nên tiều tụy, chỉ còn da bọc xương, đầu không còn sợi tóc. Niềm an ủi duy nhất của chị là Monique.

“Trong khoảng thời gian này, Monique càng quyến luyến chị tôi hơn, không rời nửa bước. Nhìn hai mắt buồn so của nó mà thấy tội nghiệp vô cùng. Nhớ có lần chị tôi mệt quá phải gọi xe cấp cứu đến chở vào nhà thương, Monique bị nhốt lại ở nhà, nó tru gào khóc lóc thảm thiết. Tôi nghe mà thấy đứt ruột. Vừa thương chị tôi, vừa thương Monique mà nước mắt tôi chảy dài…

“Đến khi chị Yoshiko từ nhà thương trở về, Monique mừng hết biết. Nó vừa nhảy loi choi liếm mặt chị tôi vừa khóc rí rí, như có ý nói rằng má bỏ con đi đâu vậy, má có biết con nhớ má lắm không? Chị tôi vừa ôm hôn nó vừa nói má biết, má biết, má cũng nhớ con lắm, mà nước mắt ràn rụa hai bên má chị. Tôi cố gắng lắm cũng không cầm được nước mắt. Ôi, tình mẹ con của chị Yoshiko và Monique thắm thiết làm sao!

“Đến gần cuối năm thứ tư thì các tế bào ung thư đã di căn qua các bộ phận khác. Chị tôi buông xuôi, không chữa trị nữa. Mà chị cũng không còn đủ sức theo các phương thức chữa trị ngày một mạnh hơn. Giờ chị chỉ uống thuốc giảm đau, chờ ngày ra đi.

“Chị Yoshiko bình thản chờ ngày ra đi. Chị không có gì luyến tiếc, ngoại trừ con Monique. Chị rơm rớm nước mắt mỗi khi ôm nó vào lòng, vừa hôn hít nựng nịu nó, vừa dặn dò tôi thay chị chăm sóc tốt cho nó. Monique như linh tính biết chuyện chẳng lành sắp xảy ra, nên lúc nào cũng rúc mình nằm sát chị tôi, không rời. Rồi ngày chờ đợi cũng đã đến. Chị tôi ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ.

“Nhưng Monique không chấp nhận nhẹ nhàng chút nào. Nó hết tru từng cơn, rồi lại khóc rí rí, không cách nào dỗ dành nó được. Đến lúc cho nó nằm dưới quan tài chị Yoshiko, thì nó mới nín. Khi làm lễ hạ huyệt, Monique vùng chạy khỏi tay tôi, nhảy xuống mộ nằm trên quan tài chị Yoshiko. Mọi người vất vả lắm mới bắt được nó đem lên. Ai thấy vậy cũng chảy nước mắt, vừa thương chị Yoshiko, mà cũng vừa thương cho Monique.

“Từ hôm đó, Monique buồn rầu, bỏ ăn bỏ uống. Tôi dỗ dành mấy cũng không được. Suốt ngày nó nằm trên gối trong giường chị tôi. Nó nằm cuộn mình, dấu đầu vào dưới chân trước. Thấy thương chi lạ! Nó cứ nằm miết như vậy. Cho đến chết. Nó quyết đi theo chị tôi.

“Tôi đã làm đám tang tươm tất cho Monique. Bạn bè quen biết đều đi đưa đám nó. Ai cũng khóc khi hạ huyệt nó. Ai cũng đều thương xót Monique, một con chó trung thành đã chết theo chủ. Monique được chôn cùng một nghĩa địa với chị Yoshiko. Tôi tin là nó đã đi tìm chị tôi vào những đêm trăng sáng. Hai mẹ con họ giờ đã gặp lại nhau ở bên kia thế giới.

Shinju Fukuda.”

Thư trên đây được viết bằng Anh ngữ. Chị em bà Fukoda người gốc Nhật, đều là cư dân Honolulu, Hawaii.

Lê Tấn Phước

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

* Sự giàu có “điên rồ” của Dubai

Dubai - Sự giàu có đã đạt đến đỉnh cao 
của nhân loại

Loạt ảnh này sẽ cho biết Dubai giàu có và “thừa tiền” đến mức độ nào. Thật không thể tin nổi với sự choáng ngợp này của Dubai.

Bàn chơi bóng được dát vàng từ khung bàn, tay đánh cho đến cầu thủ.
Trang sức càng to, càng dài thì càng đẹp.
Sân tennis được làm dưới biển để tránh ánh nắng chói chang.
Bữa tối có giá 387.988 driham (2,3 tỉ đồng)
Mẫu xe thể thao nào mới nhất đều được bắt gặp đầu tiên trên đường phố Dubai.
Nuôi thú dữ là thú vui của giới nhà giàu ở Dubai.
Hàng trăm loại hoa được trồng theo kiểu cách vô cùng độc đáo.
Máy rút vàng phục vụ 24/24.
Cửa hàng cà phê sang trọng bậc nhất thế giới, mọi thứ bạn cầm đều được mạ vàng.
Siêu xe chạy đầy đường.
Tòa nhà cao nhất được chọn làm bệ pháo hoa.
Đường phố được quy hoạch đến 5 làn xe để tránh tắc đường.
Những tòa nhà chọc trời xuyên qua cả những đám mây.
Từ những tòa nhà chọc trời nhìn xuống thấy rõ mồn một những chiếc máy bay.
Nhân viên bán xe đang tư vấn cho một đại gia về mẫu siêu xe mới nhất.
Những hòn đảo được các đại gia mua đứt để dành làm nơi nghỉ dưỡng.
Thú cưng được quyền đi máy bay.
Thủy cung siêu khổng lồ lớn nhất thế giới cũng tọa lạc ở Dubai.
Xe của cảnh sát Dubai cũng phải là siêu xe.
Dẫn thú cưng đi dạo biển và đó là những chú lạc đà.

Thú cưng của người đàn ông này lại là một con sư tử đực.

Chơi tennis ở địa điểm trên cao như thế này mới thú vị.
Các tòa nhà được xây dựng ngày càng cao.
Chụp ảnh từ trên trực thăng riêng mới là đẳng cấp thật sự.
Một tòa nhà chọc trời với lối kiến trúc hình xoắn vô cùng độc đáo.
Bộ sưu tập siêu sang của giới nhà giàu.
Đến răng cũng được gắn vàng.
Những núm v.ú giả cho trẻ con được dát vàng.
Thùng rác cũng phải thật đặc biệt và “sang trọng”.
Điện thoại được dát vàng hoặc bạc.
Xe hơi thì nạm kim cương.
Ngoại trừ phần bánh xe và một số chi tiết nhỏ thì chiếc xe này được dát vàng gần như hoàn toàn.

Sưu tầm

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

* Khi yêu thương được gửi trao

Khi yêu thương được gửi trao, cuộc sống này tự nhiên sẽ trở nên ấm áp
Sống trên đời, sinh mệnh ngắn ngủi tựa như giọt sương buổi sớm mai, vì sao cứ phải đấu đá tranh giành, làm tổn thương lẫn nhau? Hãy nhắn gửi cho nhau những lời yêu thương trước khi là quá muộn…


1. Bạn có biết người ấy lo lắng cho bạn đến nhường nào?

Buổi tối, lúc sắp đi ngủ vợ hỏi chồng:

“Nếu em bị bệnh hiểm nghèo, anh có chữa cho em không?”

Lúc ấy người chồng vừa mới chợp mắt, mơ mơ màng màng nói:

“Đừng nói lung tung … dù tán gia bại sản cũng phải chữa!”

Vợ hỏi tiếp:

“Vậy nếu anh bị bệnh thì sao?”

Chồng nói:

“Vậy thì khỏi cần chữa”.

Vợ thắc mắc:

“Tại sao vậy?”

Chồng ôm lấy vợ vào lòng:

“Còn có mình em, làm sao mà kiếm được tiền chứ!”.



2. Chỉ muốn dành cho bạn những điều tốt nhất

Cô vợ rất thích vừa lướt web vừa ăn táo, vì thế nên anh chồng ngày nào cũng gọt hai quả táo, mỗi người một quả cùng ăn. Cô rất thích cái cảm giác ấp áp lãng mạn này.

Chỉ là cô cảm thấy khó hiểu khi thấy anh chồng lần nào cũng cắn cả hai quả táo trước một miếng rồi mới đưa cho vợ. Cuối cùng đến một ngày, nhân lúc chồng nghe điện thoại cô vợ cầm quả táo của chồng cắn một miếng, nhưng cảm thấy không giòn, không ngon như quả táo của mình. Cô im lặng, cảm động rơi nước mắt.


3. Bởi vì yêu mến, nên bạn nói gì cũng đúng

Người bạn nhỏ nói với Tiểu Mị:

“Bạn đoán xem trong túi mình có mấy cái kẹo?”

Tiểu Mị nói:

“Mình đoán đúng thì bạn sẽ cho mình ăn kẹo chứ?”

Người bạn nhỏ nói:

“Ừ, nếu bạn đoán đúng mình sẽ cho bạn hết”.

Tiểu Mị nuốt nước miếng nói:

“Mình đoán có 5 cái!”

Sau đó, người bạn nhỏ cười, chìa tay đưa kẹo cho Tiểu Mị, nói:

“Mình nợ bạn 3 cái nhé!”

4. Cặp vợ chồng già ngồi trên ghế xích đu

Vợ kéo chồng lại nói:

“Ông à, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi với ông, bởi năm đó, người yêu đầu của tôi trở về tìm tôi, anh ta nói vẫn yêu tôi, muốn dẫn tôi đi. Sau khi tôi gặp mặt, tôi cảm thấy mình vẫn còn có tình cảm với anh ấy, vậy là liền về nhà thu xếp hành lý. Vừa ra đến cửa tôi nhìn thấy ông đang ở trong bếp nấu canh, ông bảo rằng dạo này tâm trạng tôi không tốt, nên nấu canh để bồi bổ cho tôi. Lúc đó tôi đã chạy về phòng, òa khóc, và quyết định không rời xa ông nữa”.

Ông lão cười nói:

“Bà à, thật ra tôi đã biết từ trước rồi. Lúc đó tôi vô tình đọc được thư của bà và người ấy, tôi biết bà muốn đi, nên tôi muốn nấu bữa ăn cho bà lần cuối, để bà ăn xong rồi đi, nếu không bà sẽ bị say xe”.

Bà lão rơi nước mắt nói:

“Việc làm đúng đắn nhất trong đời của tôi là đã không rời bỏ ông. Ông mới là người yêu tôi nhất”.

Thật ra tình yêu không hề khó khăn như mọi người thường nghĩ, chỉ cần hai chữ “trân trọng” mà thôi! Hạnh phúc là do hai phía cùng vun đắp, hãy biết trân trọng người bên cạnh mình, đó là chất keo vĩnh cửu để tình yêu giữa hai người trở nên bền chặt, dài lâu.

Lê Hiếu dịch
Lên Trên! Xuống Dưới! - See more at: http://hieuvathuongdalat.blogspot.com/2014/10/button-len-tren-xuong-duoi-hien-voi.html#sthash.FxGNpEBy.dpuf