Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

* Khách sạn Volga (tiếp theo và hết)


Tôi điện mời Irina sang viện cùng thảo luận lại hợp đồng cũ. Khi tôi giải thích với Irina về việc cần thiết phải thay đổi hợp đồng, cô thông cảm với tôi:
- Em rất hiểu hoàn cảnh của thầy. Vậy nên ta thay đổi hợp đồng theo hướng cưa đứt, bán đoạn, nhưng vấn đề hộ chiếu thì em không kham được. Vấn đề đó vẫn phải trách nhiệm chính là thầy.

- Tất nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm đó vì là con người của tôi. Ta đưa cái đó vào phần phụ lục của hợp đồng được không Irina?
- Đành vậy thôi thầy ạ. Còn nếu thầy không cho phục vụ viên ái ân với khách thì tầng thượng đó sẽ “sụp đổ”, mà cả khách sạn cũng nguy ngay. Song chưa hoàn chỉnh các phụ lục thì người phục vụ vẫn coi là người em thuê của bên viện chứ?
- Nó là người của bên em, nhưng phần hộ chiếu để tôi lo dần vậy nhé. Điều kiện thanh toán và thanh lí hợp đồng thì đã rõ, tôi cho thư kí đánh máy và ta kí ngay được không?
- Em đành đồng ý vậy thầy ạ, nhưng vì khách sạn mới kinh doanh, doanh thu còn chưa là bao, khoản chuyển trả cho viện đưa về trường nội trú vẫn theo tháng hay theo năm hả thầy?
- Theo tôi, trước mắt em trả trước một khoản chừng ba tháng tiền công theo tháng trước, còn sau trả theo tháng về đó cũng chả sao, khi nào trả hết thì thôi. Với em có khó không?
- Em cám ơn thầy nhiều, thầy lưu tâm đến lô hộ chiếu sớm giúp em nhé.
Tôi đồng ý, hợp đồng nhanh chóng được kí kết, Irina rời khỏi viện, cô ra ngay sân bay sang Paris.
Mười lăm thành viên của hội đồng điều hành Quốc gia về họp được các em trẻ trung, mềm mại cực kì xinh đẹp của khách sạn Volga chăm chút, chiều chuộng làm cho họ rất hài lòng. Hội thảo xong, ông Tổng trưởng có vẻ quyến luyến khách sạn thì phải. Người chánh văn phòng sau khi kí séc thanh toán lại vào phòng khách gặp Irina hơi ngượng ngùng nói:
- Thưa bà Volkova! Khách sạn của bà thật tuyệt vời. Ngài Tổng trưởng gửi lời cám ơn bà và có một nhu cầu nhỏ muốn nhờ bà cho ông nghỉ thêm đêm nay. Điều đó ngoài hợp đồng, song chúng tôi xin thanh toán thêm, nếu được bà đồng ý.
- Ồ! Ba giờ chiều mai tầng thượng chúng tôi mới có khách. Mời ông Tổng trưởng và ông cứ nghỉ lại đến trưa mai. Cần gì nữa thì ông cứ nói, thưa ông.
Irina tỏ vẻ rộng lượng vui vẻ đáp. Sau một chút rụt rè, người Chánh văn phòng nói thêm:
- Thưa! Nếu không phiền, bà cho phép cô Susan chăm sóc ngài Tổng trưởng, ý riêng ông muốn vậy, thưa bà.
- Thưa vâng. Với ông Tổng trưởng và Ngài, khách sạn luôn sẵn lòng phục vụ chu đáo ạ. Tôi sẽ giao cho người khác làm thay tạm Susan.
Irina miễn cưỡng nhận lời nhưng vẫn tỏ ra lịch sự và cử cô phụ trách tầng phục vụ riêng theo đề nghị đó. Sau đợt họp ra mắt ấy, Hội đồng điều hành Quốc gia ban ngay đạo luật cho kinh doanh nghề mãi dâm.
Ông Tổng trưởng có vẻ quyến luyến cô Susan, nên không tháng nào ông không đến nghỉ tại khách sạn Volga đôi ba lần. Mỗi lần đến nghỉ ông đều đề nghị cô phụ trách tầng thượng trẻ, đẹp có điệu cười mê hồn đích thân phục vụ. Điều đề nghị của ông lần nào cũng được Irina chấp thuận. Biết ngài Tổng trưởng thường đến nghỉ ở khách sạn Volga, bộ máy công lực cũng làm ngơ việc kinh doanh của Irina.
Ông Tổng trưởng đã ngoại lục tuần, nhưng sâm nhung nhiều, sống nhàn nhã nên trông phong độ lắm. Bà vợ ông ngoại ngũ tuần, được tẩm bổ nhiều, phát phì sớm nên không thể vừa mắt ông, nhất là khả năng yêu chiều chồng ở tuổi đó đã hết nên ông càng chán. Vào đây được cô bé xinh như thiên thần chiều chuộng làm ông mê mẩn cả người. Mỗi lần ông vào nghỉ cùng người đẹp, Irina đều phải cắt cử người thay cho cô trưởng tầng để điều hành công việc. Tất nhiên là cái khoản ông Tổng trưởng trả thêm cũng chẳng để cho khách sạn thiệt thòi gì.
Trong buổi lưu lại đêm đầu, ông Tổng trưởng xoa má người đẹp, hỏi:
- Susan! Thế gia đình em ở đâu? Bố mẹ, anh em có mấy người, hiện đang làm nghề gì?
Susan nũng nịu ôm cổ thơm má ông:
- Em sinh ra cha mẹ đều mất cả, chẳng có anh em ruột. Em được một giáo sư mang về chăm nuôi, dạy dỗ. Khi em trưởng thành, biết công việc thì được giao cho bà chủ khách sạn đây trông nom. Bà chủ khách sạn là học trò cũ của ông giáo sư ở bên Hà Nội. Hai người đó đỡ đầu cho cuộc sống của em nên em rất quý trọng và vâng theo lời họ.
- Anh muốn mời em đi thăm đây đó, em có thể đi chơi cùng anh không?
- Thưa! Không được sự đồng ý của cha đỡ đầu, em không dám bước chân ra khỏi nơi làm việc.
- Để anh xin phép bà chủ, em sẽ đi với anh nhé?
- Thưa! Bà chủ trông nom em thôi, muốn đi ra khỏi đây phải được cha đỡ đầu em đồng ý. Bà chủ khách sạn không có quyền nếu cha đỡ đầu em không cho phép.
- Ông ở Hà Nội, xa cả chục ngàn cây số, biết sao được việc này. Em đi chơi cùng anh cho vui, chiều anh chút nhé, em yêu. Em đi chơi với anh rồi muốn gì anh cũng chiều. Anh cầm đầu cả cái đất nước Viscosa này, quyền lực có thừa, tiền tiêu cũng chẳng hết. Chiều anh nhé, em yêu?
Susan cười rất duyên, vuốt vuốt tóc, xoa lưng cho ông, nhưng vẫn từ chối:
- Anh thông cảm, gia pháp nghiêm lắm, em không dám đi đâu anh ạ. Anh cứ ở đây, muốn gì em cũng chiều chuộng mà, nhưng đi ra khỏi khách sạn thì không thể được đâu.
- Để anh xin phép bà chủ cho em, được không?
- Anh mà hỏi, bà chủ lại cho là em xui anh thì chết. Bà chủ giận đuổi việc em thì em biết dựa vào đâu? Mà bà chủ không có quyền đâu, phải xin cha em kia.
- Thế cha em là ai hả Susan?
- Anh hỏi để làm gì kia?
- Anh muốn gặp cha em được không?
- Cha em là nhà khoa học thôi, ông chỉ tiếp khách có hẹn trước chứ không tiếp ai ngoài công việc đâu.
- Anh muốn hẹn gặp cha em thì làm thế nào?
- Thường thì lịch tiếp khách do cô thư kí xếp. Mà anh không nên gặp cha em làm gì, ngoài công việc khoa học bận bịu, ông không quan tâm việc khác đâu. Ông kị nhất tiếp quan chức và các cơ quan công quyền.
Tuy nói khó khăn, nhưng Susan lại xoa cái cằm đã được cạo nhẵn nhụi và thơm thêm một bên má làm Tổng trưởng càng ngây ngất. Mỗi lần đến Volga, ngài Tổng trưởng lại được cô gái đẹp như tiên chiều chuộng và hết lòng phục vụ nên ông càng chăm đến với Susan. Càng đến nhiều với Susan ngài Tổng trưởng càng say mê, đắm đuối nàng. Một lần ông đánh bạo sai người Chánh văn phòng xuống hỏi bà chủ khách sạn. Ông Chánh văn phòng vòng vo tam quốc một hồi rồi mới dám đặt vấn đề:
- Thưa bà Irina Xergeevna! Ngài Tổng trưởng của chúng tôi có một nhu cầu nho nhỏ, không hiểu bà có vui lòng giúp đỡ không?
- Thưa ông Chánh văn phòng! Với ông và ông Tổng trưởng, khách sạn của tôi luôn sẵn sàng phục vụ trong phạm vi có thể.
- Thưa bà! Ngài Tổng trưởng muốn bà cho phép cô Lê Susan đi dã ngoại đôi ngày với ông. Liệu bà có thể thu xếp công việc được không? Mọi phí tổn, thiệt hại chúng tôi xin hoàn trả cho khách sạn đầy đủ?
- Thưa ông! Cái nhu cầu nho nhỏ ấy làm tôi khó nghĩ quá. Từ trước tới nay, chúng tôi luôn đáp ứng những yêu cầu của ông và ông Tổng trưởng, song lần này thì thật khó ông ạ. Susan làm việc ở khách sạn tôi theo hợp đồng thuê mượn của một vị giáo sư bên Việt Nam kia. Công việc tôi điều hành, nhưng nhân thân các người phục vụ tầng thượng đều thuộc trách nhiệm và quyền hạn của vị giáo sư đó. Để thong thả, tôi điện hỏi ông ta xem sao. Nếu không được sự đồng ý của ông ấy, tôi không dám quyết định. Mong ông và ông Tổng trưởng cảm thông giúp.
- Thưa! Tôi hiểu điều đó, mong bà sớm cho biết ý kiến của ông giáo sư nọ. Chúng tôi xin cám ơn bà trước.
Người ta nói, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải thò đầu ra, nên cái chuyện ông Tổng trưởng và ông Chánh văn phòng hay đến nghỉ ở khách sạn Volga cũng không thể qua mắt các phu nhân của họ. Phu nhân ngài Chánh văn phòng có thể ngại ông Tổng trưởng. Riêng phu nhân ông Tổng trưởng thì còn phải e dè ai nữa! Chuyện ân ái, quan tâm đến vợ lâu nay ngài Tổng trưởng hầu như bỏ qua, những ngày nghỉ, ngài lại hay vắng nhà. Dò la dần, bà Tổng trưởng biết là ngài thường đến khách sạn Volga, nghỉ qua đêm ở đó.
Một buổi, bà đích thân yêu cầu ngài Ủy viên Hội đồng phụ trách an ninh quốc đảo dẫn mình đến khách sạn Volga. Nhân viên bảo vệ thấy có chuyện liền báo cho Irina, cô cho người mời bà cùng ông Ủy viên an ninh vào văn phòng đồng thời cho báo động tầng thượng. Khi ngài ủy viên và bà Tổng trưởng lên được tầng thượng, họ chỉ thấy ngài Tổng trưởng và ông Chánh văn phòng đang ngủ, không thấy có một “bóng hồng” nào. Không tin lời mọi người trong khách sạn, bà Tổng còn bắt ông Ủy viên an ninh đột nhập vào khách sạn Volga một đêm khác khi chồng vắng nhà. Lần này kết quả chẳng khá hơn, trên giường ông Tổng trưởng đang ngon giấc, góc nhà nọ vẫn có một tượng người mẫu trưng bày bộ xiêm y nữ.
Biết vợ đến khách sạn tìm cách đánh ghen, nếu để tình trạng này kéo dài, tất có lúc cuộc tình sẽ bại lộ. Ông Tổng trưởng liền bàn với ông Chánh văn phòng, người đệ tử tin cẩn nhất để giải quyết việc này. Một hôm bà vợ Chánh văn phòng mời bà Tổng trưởng đi tắm biển, sau khi bơi lội chán, hai bà lên phơi nắng khá lâu. Thấy khát nước, họ ra xe hơi lấy chai nước khoáng để uống. Uống xong chai nước, hai người rủ nhau xuống bơi tiếp. Bơi ra một đoạn, cơ thể họ cứ nặng dần, nặng dần, đầu óc choáng váng rồi chìm hẳn. Bãi tắm của các quý nương đẹp lắm, nhưng thường vắng vẻ, vì chỉ có mười lăm vị phu nhân và các quan lớn mới được vào tắm nơi này.
Hôm sau nữa, hai cái xác vật vờ được vớt lên, hai phu quân tỏ ra đau xót cực độ, bắt Hội đồng giám định y khoa mổ xẻ tìm nguyên nhân. Tìm mãi, Hội đồng giám định y khoa cũng chỉ biết là hai phu nhân bị trụy tim khi bơi, có lẽ do họ bơi lâu quá! Hai phu nhân ra đi, để lại ngài Tổng trưởng và ông Chánh văn phòng đơn côi. Hai ngài buồn bã lại càng chăm đến thăm nom cái khách sạn Volga nhiều hơn và càng có nhu cầu đòi hỏi hai nhân viên nhà nghỉ cùng đi pich-nich đâu đó.
Một buổi, trên điện thoại Irina đem chuyện đó ra bàn và hỏi tôi xem nên xử lí thế nào. Vừa nghe xong câu chuyện, chưa kịp trao đổi gì thì cô vội nói:
- Xin lỗi thầy! Có chỗ nào đó trong khách sạn bị hỏa hoạn, em phải đến ngay.
Nói dứt câu cô dập máy. Lát sau Irina quay lại, cô nói tiếp:
- Phòng riêng của Susan không hiểu lí do gì phát hỏa thầy Lê Vân ạ. Ngọn lửa đã được hệ thống tự động dập tắt ngay, người và tài sản không có gì đáng lo, chỉ có quần áo Susan bị cháy hết. Em đã cho người đi mua sắm cho cô ta rồi.
- Em đừng mua quần áo cho Susan, đợi tôi gửi quần áo bên này sang ngay trong hôm nay, các quần áo em mua không hợp cho nó làm việc đâu. Quần áo nó mặc là loại vải phân cực quang đặc biệt mà khi trước em nghiên cứu đó.
- Vâng! Song việc cái nhà ông Tổng trưởng đòi cho nó ra ngoài khách sạn thì ý thầy thế nào? Cho đi được không? Không chiều theo ý họ, em sợ sẽ bị gây khó dễ thầy ạ.
Suy nghỉ một giây, tôi trả lời:
- Tôi có một ý hay này, em suy nghĩ xem sao nhé. Bảo con nhỏ là bữa nọ hỏa hoạn, cháy hết cả hộ chiếu, visa, nên không dám ra ngoài, còn chúng ta thì đã đồng ý. Thử để con nhỏ vòi vĩnh lão Tổng xem ý lão ra sao, biết đâu chúng lại được cấp hộ chiếu và trở thành công dân quốc đảo Viscosa?
- Vâng, để em thử xem sao
Ngày chủ nhật, ông Chánh văn phòng ghé vào phòng khách, Irina tiếp ông. Vòng vo bằng vài lời cám ơn nhạt thếch, ông Chánh văn phòng lại hỏi:
- Thưa bà! Bà đã điện hỏi giúp chúng tôi việc đã nhờ chưa ạ?
- Thưa ông! Tôi đã xin phép ông giáo sư đỡ đầu các em đó, ông ta không gây khó khăn gì đâu, song hôm trước phòng riêng của Susan bị hỏa hoạn, tất cả hộ chiếu, visa của mười lăm người phục vụ bị cháy sạch, nên họ ra ngoài có chuyện gì không hay sẽ khó khăn cho các Ngài và nhất là cho chúng tôi. Vậy các Ngài hãy chờ đợi trong lúc ông giáo sư và tôi xin cấp lại hộ chiếu cho họ. Khi nào lấy được hộ chiếu mới tôi sẽ thông tin cho ông, ông vui lòng vậy nhé.
- Cám ơn bà rất nhiều!
Tuần nào ngài Chánh văn phòng cũng ghé chỗ Irina hỏi về lô hộ chiếu, tuần nào cũng được trả lời chưa được cấp vì bên Hà Nội làm chậm. Một buổi ông quay về vẻ mặt buồn bã trình bày cặn kẽ với ngài Tổng trưởng điều đó. Suy nghĩ một chốc, ông Tổng trưởng bảo Chánh văn phòng sang hỏi ông Ủy viên phụ trách an ninh. Nghe nói việc cấp mới mười lăm hộ chiếu cho các nhân viên phục vụ tầng thượng khách sạn Volga là việc làm giúp cho sếp nhất của Hội đồng, ông Ủy viên phụ trách an ninh sốt sắng nhận lời.
Tuần sau, các nhân viên tầng thượng chụp ảnh, kê khai hồ sơ và xin cấp lại hộ chiếu. Họ đang tíu tít làm việc đó thì ngài Tổng trưởng đến thăm Susan. Ngài kể rằng nhờ có ngài can thiệp, mười lăm chị em Susan mới có điều kiện được cấp hộ chiếu mới. Susan bỏ cả kê khai về phòng riêng thơm má ngài một cái rồi ỏn ẻn:
- Em xin cám ơn anh nhiều! Có hộ chiếu em mới được phép cha cho đi chơi với anh. Em sẽ rất vui nếu luôn có anh ở bên đấy. Anh hứa luôn ở bên em, điều đó thật chứ?
Vừa nói, Susan lại xoa xoa hai bên má rồi hôn ngài một cái rõ dài làm ông Tổng trưởng rạo rực cả người. Công việc thực xuôi xẻ không mấy ai ngờ tới. Mấy ngày sau ngài Chánh văn phòng đến gặp Irina với mười lăm cuốn hộ chiếu mới toanh làm quà tặng cho các nhân viên phục vụ. Với hộ chiếu mới, mười lăm người phục vụ trên tầng thượng của khách sạn Volga đã thành công dân quốc đảo Viscosa có nguồn gốc Việt Nam.
Công việc kinh doanh của Irina thuận lợi hơn, cô điện báo cho tôi điều đó. Tôi như nhắc được tảng đá đang đè trên ngực mình. Có hộ chiếu mới, thầy trò tôi thanh lí hợp đồng đã kí và giao hẳn mười lăm người phục vụ cho khách sạn Volga. Bây giờ ngài Tổng trưởng thường xuyên đến khách sạn vào những ngày nghỉ, thường xin phép cho Susan được đi ra ngoài cùng ngài. Hơn năm sau, ông Chánh văn phòng xin gặp lại Irina; lại vòng vo hồi lâu, ông mới dám đặt vấn đề là ông Tổng trưởng và ông hiện đang thất ngẫu, muốn xin cưới hai nhân viên phục vụ khách sạn, xin ý kiến tham vấn của bà chủ khách sạn. Irina hỏi:
- Thưa ngài Chánh văn phòng! Thế ý kiến riêng của Susan và cô gái bạn ông thế nào?
- Thưa! Cả hai đã xuôi xuôi rồi ạ.
- Ngày nay hai bên đồng ý với nhau là xong. Nếu các ngài cẩn thận thì thư thư, tôi hỏi ý kiến cha đỡ đầu họ xem sao đã. Mà các ngài muốn cưới con gái họ, tốt nhất nên cố bay sang hỏi ý kiến họ là hơn cả, hỏi tôi thì ích gì?
- Thưa, được bà đồng ý trước, bấy giờ chúng tôi mới dám đặt vấn đề với bố mẹ các cô ấy. Nhờ bà hỏi trước hộ chúng tôi ý kiến họ xem sao.
Irina điện hỏi tôi vấn đề đó. Bây giờ các người phục vụ đã thành công dân của quốc đảo Viscosa, tôi không còn có điều gì phải e ngại nữa. Tôi khuyên Irina nên thỏa thuận cho để tiện lợi hơn trong kinh doanh. Còn cái việc họ muốn sang tận đây hỏi ý kiến vợ chồng tôi, tôi cho là không cần thiết vì qúa phiền phức. Đám cưới sớm được tổ chức trên tầng thượng của khách sạn Volga. Dân trên đảo Vunta treo đèn, kết hoa ăn mừng hạnh phúc cho ông Tổng trưởng và ông Chánh văn phòng của Hội đồng điều hành quốc gia Viscosa.
Hai cô dâu theo chồng về nhà, khách sạn Volga thiếu mất cô trưởng tầng thượng xinh đẹp. Tất nhiên là tôi lại phải thế cho Irina một người máy giống hệt cô Lê Susan, nhưng lần này hộ chiếu cũ mang tên Li Susan, cô gái Việt gốc Hàn Quốc. Lấy mẫu, chế tạo rồi copy chương trình từ Lê Susan từ Vunta về chuyển vào cho Li Susan... Vất vả, nhưng cả viện ai cũng mừng như bỏ đi được một vật nặng đeo đẳng lâu ngày. Hơn tháng sau tôi gửi Li Susan sang cho khách sạn Volga. Bây giờ tầng thượng của Volga chỉ còn mười bốn phòng víp cùng mười bốn cô gái trẻ phục vụ. Họ vẫn làm ăn có lãi đều đều, năm nào Irina cũng sang thăm tôi và tài trợ thêm ít nhiều cho cái trường nội trú của Anna Trần.
Sau khi lấy vợ, ông Tổng trưởng và ông Chánh văn phòng Hội đồng điều hành Quốc Gia Viscosa bay sang Hà Nội thăm vợ chồng tôi, người nhạc phụ và nhạc mẫu đỡ đầu. Tôi mời họ đi tham quan viện, xưởng chế tạo người máy, phòng lập trình... Xem xong, họ tấm tắc khen và mong sẽ có dịp cho người sang học tập; nhưng mãi lâu sau chẳng thấy gì. Lời khen và lời hứa của các quan lại bao giờ chả như gió thoảng bay đi. Lấy được vợ trẻ, đẹp, ông Tổng trưởng và người Chánh văn phòng rất muốn có đứa con nhỏ để vui cửa, vui nhà, nhưng mãi mà vợ các ông không sinh được. Họ đưa vợ đi khám, chữa rất nhiều nơi, nhưng không thành công. Chả hiểu họ đã nghĩ ra là hai người vợ xinh đẹp của họ đã từng được chế tạo từ xưởng nhỏ của cái viện nghèo nàn mà tôi phụ trách chưa?


HẾT
LTH :
 Mình muôn chia sẻ vài cảm tưởng qua truyện ngắn này. Tác giả nêu lên một số vấn đề đồng thời có ý nói kháy (nói  nặng là chửi) một vài hiện tượng ở VN ngày nay.
- Trước hết là nền khoa học VN (còn lâu mới đạt được trình độ của vị GS nọ).
- Khoa học làm điều có lợi cho đất nước thì chưa thấy mà lại đi sản xuất Gái MD để kiếm lời.
- Nước ngoài cho hành nghề MD nhưng VN còn lâu. Tuy vậy họ lại tạo ra cái để tạo điều kiện cho nghề họ cấm.
- Sự lộng hành, ăn chơi, vô lương tâm, vô đạo đức, coi thường pháp luật và mạng sống con người của những kẻ có chức có quyền, đây là ở nước ngoài. Còn ở ta thế  nào đây?
- Những điều phi pháp vẫn luôn được thực hiện, từ nhà khoa học cho đến các quan chức, nhà doanh nghiệp, họ luôn biết tận dụng thời cơ và các kẽ hở để thực hiện điều có lợi cho mình.
- Khen cách làm việc, giải quyết công việc của nhà KH cũng như doanh nhân rất gọn gàng, nhanh nhẹn, linh hoạt, hợp tác ăn ý, không rườm rà gây khó dễ cho nhau...
- Nếu khoa học phát triển như thế này, sản xuất ra những người phụ nữ không biết đẻ thì rồi loài người dân dần sẽ bị tiệt chủng mất? v.v... Không hiểu mình nghĩ có đúng không?




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

*****************************************************
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

* Click vào dòng Đăng ký qua email để nhận thông báo trả lời comment.
* DÙNG CÁC THẺ SAU ĐỂ ĐƯA VÀO COM:
- Ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
- Video: [youtube]Link Video[/youtube]
- Nhaccuatui: [nct]Link nhạc[/nct]
- Link : CLICK HERE
*******************************************************

Lên Trên! Xuống Dưới! - See more at: http://hieuvathuongdalat.blogspot.com/2014/10/button-len-tren-xuong-duoi-hien-voi.html#sthash.FxGNpEBy.dpuf