Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

* Tấm lòng người thầy thuốc

                                                                              Truyện ngắn của Nguyễn Nguyên An

Nhã bực bội nói với Phước:
- Anh sợ ông Thứ hả? Mặt ổng lúc nào cũng kênh kiệu, ta đây!
Phước cởi áo veston khoác sau thành ghế, tay nới nút chiếc cravate trên cổ, nhìn vợ đang loay hoay dọn cơm trưa. Dáng Nhã mập tròn, mái tóc thề lúc lắc theo bước chân và đôi mắt biêng biếc toả sáng khuôn mặt trái soan, lại nhen trong lòng Phước niềm yêu thương ấm áp. Phước vẫn thản nhiên:
- Ba viêm ruột thừa sung huyết giờ thứ tư. Thứ mổ cho ông xích lô trước vì ông viêm 15 giờ, vỡ mủ.

- Ba đau đớn chừng nào anh biết không? Thứ cũng hiểu em cuống quýt thế nào. Chẳng nể nang gia đình vợ của… - Nhã định nói vợ của phó Giám đốc viện nhưng kịp nén lại. Nhã câng mặt - Anh bênh nữa? Có mặt anh, ông Thứ dám mổ ông xích lô trước ba không nào?
- Bênh gì. Nếu hôm ấy anh đưa ba đi, anh cũng để Thứ quyết định. Thứ là bác sĩ giỏi, không riêng anh mà cả Giám đốc viện cũng tin tưởng. Anh đã xem kỹ hai hồ sơ bệnh án đêm ấy...
- Vuốt mặt nể mũi chứ.
Nhã vùng vằng đi xuống bếp. Phước âu yếm nhìn vợ đang giận dỗi. Nguời phụ nữ đẹp khi tức bực thật rực rỡ. Phước nói vọng theo:
- Ba mạnh rồi. Em bận tâm chi mãi!

Đêm ấy đã khuya, bác sĩ Thứ đang ngồi đọc sách. Chợt nghe lao xao ngoài phòng cấp cứu, anh gấp sách, bước ra. Một người đàn bà bệu bạc dìu một người bệnh trạc năm mươi tuổi. Một tay anh ta choàng vai người đàn bà, một tay ôm bụng phải, mặt nhăn nhó, tái xanh! Thứ cùng với các y sĩ trực chẩn đoán. Người bệnh sốt cao, cứng bụng phải, đau nhiều ở hố chậu phải. Anh gọi bác sĩ gây mê và chỉ định mổ gấp. Bỗng Nhã hớt hãi lao vào phòng, theo sau hai người nhà của Nhã, võng một bệnh nhân gần sáu mươi tuổi. Nhã hổn hển nói qua hơi thở:
- A…a…anh Thứ, xem ba em có phải bị ruột thừa không?
- Bác đau từ lúc nào?
- Em không biết nữa. Trân em trai em mới tin cho em biết lúc nửa đêm. Em để con bé ngủ một mình, tức tốc đưa ba em đi viện. Anh coi mổ cho ba em nhanh lên!
- Tôi xem có phải viêm ruột thừa không đã.
Thứ vừa khám vừa bảo cô y tá chích một số thuốc và lập hồ sơ nhập viện rồi nói với Nhã:
- Chị nói bác chịu khó chờ tôi một lát nhé. Giờ tôi phải vào mổ cho bệnh nhân.
Nhã quên cô đang đứng trong bệnh viện, dậm chân:
- Anh bắt ba em đợi hả?
- Chị thông cảm…
Chưa dứt lời, Thứ đã bước nhanh vào phòng vô trùng. Bác sĩ phụ mổ theo sau khép cửa lại. Nhã đứng giữa phòng mặt bừng bừng vì giận, ngồi phịch xuống ghế…
Nhã là phụ nữ trong sáng, hiền hậu, có tình thương đối với cha rất lớn. Mẹ cô chết khi ba chị em cô còn thơ dại, một mình cha lậm lụi nuôi ba con khôn lớn. Nhiều phụ nữ đến với cha. Cha cô lo cảnh mẹ ghẻ con chồng, không chịu đi thêm bước nữa. Cô từng nói với bạn thân: "Chồng mất lấy chồng khác. Cha mất tìm trên thế giới này không có cha thay thế". Thứ ra lệnh mổ cho một bệnh nhân vào trước cha Nhã năm phút. Từ đấy, âm ỉ giữa Thứ và Nhã một mối mâu thuẫn. Suốt thời gian cha Nhã nằm điều trị, Thứ thường nhận cái nhìn thiếu thân thiện của Nhã. Mặc dù vậy, những hôm không trực, Thứ cũng đến thăm hỏi, chăm sóc bồi dưỡng cho cha Nhã. Nhưng Thứ vẫn khó chịu khi gặp cái nhìn tẻ nhạt của Nhã. Phước trở về, tình cảm giữa Thứ và Phước không sứt mẻ vì thế. Phước ngõ lời xin lỗi thái độ thiếu tế nhị của Nhã. Thứ cười xoà:
- Nhã coi mình là người thân mới giận chứ. Chắc Nhã nghĩ tụi mình quá thân thiết với nhau, phải ưu tiên. Nhã đâu hiểu lời thề của tụi mình trước di tượng Hyppocrate. Người thầy thuốc không phân biệt giàu nghèo, chức tước, địa vị của người bệnh, đúng không? Con người bình đẳng trước cái chết mà!?
Phước bắt tay thứ thật chặt:
- Thứ nhất vợ dại trong nhà, thứ hai nhà dột, thứ ba nợ đòi. Mình bị ách thứ nhất đó ông.
- Bậy Phước! Ông nên tự hào ông có bà vợ từng á hậu thành phố nhé.
- Tất nhiên rồi! Nhưng…
Thành phố qua đợt gió mùa bừng lên rạng rỡ nhờ một ngày nắng mới. Nhã hưng phấn đòi Phước đánh xe đưa hai mẹ con đi chợ mua sắm. Phước bận tiếp một đoàn bác sĩ tỉnh bạn. Nhã đành gọi xích lô đưa hai mẹ con sang chợ Đông. Phố xá đông vui, người người đi lại rộn rịp. Hai mẹ con mua sắm đến gần trưa mới gọi xích lô về. Khi ngồi trong xe con gái Nhã thỏ thẻ:
- Trời nắng đẹp như vậy sao ba không đưa mẹ con mình đi chơi hả mẹ.
Nhã xoa đầu bé:
- Ba bận con à.
- Bận gì thì bận, chủ nhật nghỉ chứ mẹ.
Xe chạy ngang hiệu sách, bé rối rít gọi xe dừng, đòi mẹ mua truyện tranh. Vào hiệu sách, bất ngờ Nhã gặp Thứ. Thứ vồn vã chào hai mẹ con Nhã. Nhã lúng túng hỏi một câu thừa:
- Anh… mua sách?
- Thưa chú!
- Ồ cháu gái chóng lớn quá và xinh như mẹ vậy. Cháu mua sách gì, để chú chọn giúp cho cháu, nào...
Nhã kéo tay con gái đi khi con Nhã trì lại bên Thứ. Nhã khẽ nạt: "Bé!":
Thứ chưng hửng, lẩm bẩm:
- Nguời chi mà giận dai thế?
Ông xích lô lật đật xuống xe vội vã băng qua đường đến bên Thứ. Nhã không biêt ông xích lô nói gì với Thứ. Chỉ thấy Thứ xua tay mấy lần ý bảo "Thôi… thôi!?". Còn ông xích lô mặt mày rạng rỡ, cung kính từ khi gặp Thứ cho đến lúc chào Thứ lên xe nổ máy. Trên đường về nhà, con gái Nhã huyên thuyên đủ chuyện. Nhã chẳng buồn trả lời, cứ ừ…ừ… trong miệng. Nhã tò mò hỏi ông xích lô:
- Chú có bà con với ông Thứ hả?
- Đâu có, hồi tôi bị ruột thừa bác sĩ mổ và giúp đỡ tôi nhiều. Nếu không có bác sĩ chắc tôi chết rồi bà ạ. Bác sĩ đó đạo đức lắm bà ơi. Tuần trước đây, con tôi nằm bên khoa nhi, vợ tôi lại gặp bác sĩ than thở. Bác sĩ cho con tôi một trăm ngàn mua thuốc. Hồi nãy, tôi xin trả lại tiền, bác sĩ không chịu nhận. Bác sĩ Thứ đúng là "lương y như từ mẫu" bà ạ. Bệnh viện mình ai cũng như bác sĩ Thứ thì muôn dân nghèo được nhờ phải không bà?
Nhã xuống xe. Ông xích lô bồng con gái Nhã đưa xuống lề đường. Nhã lục trong túi xách lấy chùm chìa khoá nhưng đầu óc suy nghĩ đâu đâu. Nhã tự vấn lương tâm mình, có lẽ mình đã nghĩ không đúng về Thứ. "Mình sai rồi…", chùm chìa khoá rơi xuống lề đường "keng". Con gái Nhã cúi nhặt và dúi vào tay Nhã:
- Sao mẹ đứng hoài vậy, mở cửa cho con vào mở ti vi xem hoạt hình, mẹ!

  N.N.A
Lên Trên! Xuống Dưới! - See more at: http://hieuvathuongdalat.blogspot.com/2014/10/button-len-tren-xuong-duoi-hien-voi.html#sthash.FxGNpEBy.dpuf