MỘT “SỰ CỐ” VỪA XẢY RA VỚI
GIA ĐÌNH TÔI HÔM ĐẦU TIÊN VỪA CHUYỂN VÀO SÀI GÒN
... Ba bà cháu tôi hạ cánh an toàn tại sân bay TSN Tp HCM. Con trai, con dâu tôi - bố mẹ của 2 thằng cháu nội - đang sốt ruột đứng chờ ở sảnh ngoài trong khi 3 bà cháu còn đợi nhận hành lý - 2 kiện to đùng nặng chịch - rồi khệ nệ đẩy xe ra. (Bố mẹ cháu vào SG nhận nhà trước rồi đón 3 bà cháu vào sau).
Nỗi vui không tả xiết khi các cháu gặp lại bố mẹ dù chỉ sau 1 tuần xa cách nhưng dài đằng đẵng đối với 2 đứa trẻ cũng như cha mẹ chúng....
Liên tục chuyện trò, liên tục các câu hỏi về thành phố, về khu chung cư, căn hộ mới, các phòng ngủ, “phòng của con thế nào??”...
Về đến nhà rồi. Ríu ra ríu rít, lấy hành lý từ xe, ào vào thang máy. Khi thang máy vừa đỗ ở tầng mình bố cháu phát hiện không thấy chiếc điện thoại di động Iphone (?) trong túi quần. Nét mặt đang vui bỗng chuyển thành lo lắng, bối rối. (Mất điện thoại đắt tiền thì tiếc đã đành, nhưng đó còn là phương tiện làm việc, bao nhiêu thông tin về đối tác, khách hàng, cuộc hẹn, tin nhắn với những con số, những tư liệu quan trọng - cả nhà hiểu điều đó). Đẩy vội va ly ra, 3 bà cháu kéo nhau rời khỏi thang máy về phòng, còn bố mẹ chúng lại lao xuống dưới tìm chiếc taxi.
Ôi! còn đâu nữa, chiếc xe đã đi từ lúc nào rồi.
Với nét mặt buồn rầu, bối rối (nhưng chưa tuyệt vọng hẳn) hai đứa con tôi quay lên. Làm sao đây? Gọi điện thoại... nhưng gọi đi đâu... số nào??? Không nhớ hãng!!! Bỗng thằng Bôn, cháu lớn (10 tuổi rưỡi) hét lên: “con nhớ rồi, là hãng “Sài gòn Air”. (Nghĩ bụng, đúng, mình cũng nhìn thấy hàng chữ đó trên Taxi).
Bố cháu: “Mẹ cho con mượn cái điện thoại” ... rồi gọi liên tục vào cái điện thoại vừa mất nhưng không có ai nhấc máy. Mẹ cháu lao vào máy tính “seach” số tel của hãng và gọi đến hãng: “Em ơi, chị vừa mất cái di động iphone-6 trên taxi của hãng, chị chẳng có 1 thông tin nào về lái xe cả, chỉ biết anh ấy nói giọng Nghệ Tĩnh, đi từ sân bay TSN về khu chung cư ở Q7”.
- Chị ơi, em sẽ cố gắng giúp chị tìm ra (giọng cô nhân viên nhẹ nhàng đầy nhiệt tình chứ không tỏ ra khó chịu) nhưng hãng có bao nhiêu xe đi từ sân bay, bao nhiêu lái xe nói giọng Nghệ Tĩnh. Chị cố nhớ thêm chi tiết gì đi... Có lẽ chị phải trở lại sân bay chỗ điều hành xe thì việc tìm điện thoại sẽ dễ dàng hơn.
Hai đứa bần thần đang nghĩ phải làm gì tiếp theo đây thì con dâu chợt hét: “Find my iphone, đúng rồi em vẫn thường xem anh đang ở đâu bằng cách này”. “Đây rồi cái máy của anh đang trên đường Nguyễn Thái Học, anh đuổi theo xe đi và chú ý thường xuyên nghe điện thoại nhé vì em sẽ update cho anh và cả hãng taxi liên tục để tìm và hy vọng cái điện thoại không bị tắt đi”.
Chả là con dâu tôi chợt nhớ ra, 2 vợ chồng nó đều cài định vị trên điện thoại (chắc để kiểm tra nhau - Hi!Hi! Đùa tí!). Thế là nàng bật ĐTDĐ của mình lên và định vị máy của chồng. Lập tức địa chỉ nơi chiếc điện thoại của chồng nàng đang nằm hiện ngay trên bản đồ định vị. Và cứ thế nàng theo dõi sự di chuyển của chiếc điện thoại, có nghĩa là cả sự di chuyển của anh lái và chiếc xe taxi.
Con trai sau đó phóng xe máy lao đi sân bay (bình thường thì mất nửa giờ, nhưng tối thứ sáu SG đường đông lắm, chắc sẽ ách tắc, đuổi sao kịp và lỡ họ gặp khách đi đường khác thì sao - tôi nghĩ)...
Lại gọi cho tổng đài điện thoại:
- Em ơi chị có định vị của điện thoại rồi, xe đang trên đường Lê Qúy Đôn - Võ Văn Tần em có cách nào tìm xe giúp chị không?
Cô tổng đài viên giọng vẫn rất nhỏ nhẹ:
- Em đã báo cho người điều hành xe cho chị tại sân bay rồi, em có nói chị là người nhà của Vietnam Airlines để họ tìm nhanh hơn, chị yên tâm nhe, ah mà em cho chị số máy của em điều hành xe cho chị tại sân bay để chị liên lạc luôn nè.
Con dâu có chút hy vọng, gọi ngay cho em điều hành:
- Alo, em ơi, em có nhớ cách đây gần 1 giờ em có sắp xếp cho gia đình chị lên 1 chiếc taxy đi từ sân bay về chung cư Q7 không? Chồng chị đánh rơi chiếc IPhone-6 trên xe, em làm ơn giúp tìm hộ với.
- Ah, em vừa được tổng đài báo, có phải chị đi 2 vợ chồng, có 2 đứa nhỏ như sinh đôi mặc áo đỏ giống nhau và bác lớn tuổi không?
- Đúng rồi em, chị có định vị xe, lúc nãy xe đi từ nhà chị ra Nguyễn Thái học, sau đó là Võ Văn Tần, giờ xe đang đi về phía Nguyễn Văn Trỗi em ạ. Thế này chắc sẽ phải phiền em nhiều rồi, chị sẽ gọi cho em nhiều lần nữa đấy, em thông cảm cho chị nhé.
- Vậy à, tốt quá. Chị tiếp tục theo dõi đi, có thông tin gì em sẽ gọi chị ngay.
Con dâu tiếp tục định vị và ghi lại tất cả hành trình của chiếc taxi, khoảng một lúc thấy xe có vẻ đi về phía sân bay, con dâu gọi lại cho điều hành:
- Alo, chị lại thấy xe đi về phía Trường Sơn em ạ.
- Chị đừng lo. Em khoanh vùng cho chị được 2 xe rồi. Em vừa gọi cả 2 xe về sân bay có việc gấp.
- À, lái xe nói giọng Hà Tĩnh nặng em nhé.
- Thế thì em biết xe nào rồi, em sẽ gọi xe về làm việc luôn đây.
Con dâu bất ngờ vì không có chút thông tin nào về xe nhưng điều hành lại tìm được nhanh quá, mà thôi không nghĩ nhiều, gọi cho chồng: Anh ơi, xe đang trên đường Trường Sơn, chắc nó đi về phía sân bay vì điều hành bảo gọi xe về sân bay. Anh bám theo hướng đó nhé. Nhớ đi cẩn thận đấy.
Con dâu tiếp tục định vị xe rồi lại gọi cho điều hành:
- Alo, thôi chết rồi, em ơi, xe nó dừng lại rồi, chị thấy xe đang đứng ở đường Bạch Đằng khá lâu, 10 phút rồi chứ không vào sân bay, liệu có sao không? - Con dâu tôi nói với người điều hành và hết sức căng thẳng, hồi hộp, lo lắng.
- Chị có thể khoanh vùng rộng ra không vì gần đấy là bãi xe.
Mất khoảng vài giây để tiếp tục định vị và gọi lại cho em điều hành:
- Hẻm A-75 Hồng Hà em nhé.
- OK, đó là bãi xe, em chạy xe ra đó luôn đây, chút em sẽ gọi lại cho chị.
Cả nhà hồi hộp chờ đợi, cả 2 thằng con cũng im thin thít không cám quấy rầy mẹ, toàn bộ quá trình mẹ nó tìm điện thoại chúng nó đều lắng nghe từ nãy giờ.
Chuông điện thoại reo, con dâu vội nghe máy:
- Chị ơi, em chuẩn bị mở cửa xe. Chị gọi ngay vào số của cái iphone ấy đi nhé.
Vừa cúp máy và gọi vào iphone ngay, tôi biết con dâu đang rất hồi hộp nghe từng hồi chuông đổ:
- Alo chị ơi, thấy điện thoại rồi, anh chị đến văn phòng làm việc lấy lại điện thoại nhe. Con dâu thở phào nhẹ nhỏm: “Chị vô cùng cảm ơn em. Chị bảo chồng chị đến ngay”.
Gọi ngay cho chồng trong sự vui mừng: “Anh ơi, tìm thấy điện thoại rồi, anh tới ngay văn phòng taxi trong sân bay để lấy nhe”.
Không ở đấy chứng kiến nhưng tôi và con dâu đều biết anh lái xe lúc đó hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nào có nghe được tiếng chuông điện thoại réo đâu mà biết. Chuông điện thoại của con tôi hỏng nên không kêu. Nếu nó kêu thì không biết câu chuyện sẽ đi theo hướng nào đây. Hy vọng là hướng nhanh nhất và tốt đẹp hơn, nghĩa là anh lái xe nghe máy, quay lại khu chung cư giao trả chiếc ĐT. Bởi trên đời thiếu gì người tử tế, bằng chứng là các cô tổng đài viên và em điều hành tuy không quen biết nhưng đã rất rất nhiệt tình giúp đỡ 2 con tôi tìm lại điện thoại.
Con trai tôi đến sân bay, nhận lại được chiếc điện thoại, mừng như vừa thoát khỏi một tai nạn. Em điều hành còn bảo, anh gọi cho chị yên tâm đi vì suốt quá trình tìm điện thoại, em thấy chị lo lắng lắm. Mà đúng là như thế, con dâu chỉ thật sự nhẹ nhõm khi nghe tiếng của chồng gọi từ cái iphone về. Vội cảm tạ lái xe, ban điều hạnh Hãng ... rồi hớn hở ra về, đến bãi gửi xe của sân bay, lại cũng hơi bị ngỡ ngàng vì 2 chiếc mũ bảo hiểm treo trên xe đã không cánh mà bay trong khi những xe khác đứng cạnh vẫn còn nguyên xi các mũ bảo hiểm. Kể cũng lạ và quá bất ngờ vì trong cả ngàn xe trên bãi đỗ mà chỉ mũ của mình bị mất. Đành tặc lưỡi : “Mũ đi thay điện thoại!”. Thế là quá may mắn rồi.
Cả nhà vui mừng vì câu chuyện kết thúc rất có hậu. Đầu tiên là nhờ cậu cả Bon nhớ được tên hãng taxi, sau là sự bình tĩnh của bố mẹ cháu, và nhất là sự nhanh trí, sáng suốt của mẹ cháu, và quan trọng hơn cả là sự nhiệt tình giúp đỡ của Ban điều hành Hãng. Cảm ơn Trời Phật đã phù hộ. Có lẽ là ở hiền gặp lành. Nhưng cả nhà vẫn ngạc nhiên vì chuyện 2 cái mũ bảo hiểm. Sao trùng lặp thế. Chắc mình có lỗi gì đó nên vẫn bị phạt nhẹ, không mất cái lớn cũng phải mất cái nhỏ. Thêm một điều nữa là cháu Bon thấy trong người không khỏe và giữa đêm đó trong lúc cả nhà đang say giấc nồng thì cháu nôn thốc nôn tháo hết cả thức ăn bữa tối ra bộ ga gối mới tinh có hình siêu nhân mà bố mẹ vừa sắm cho 2 anh em làm quà về nhà mới ...
Một bài học..., một câu chuyện có vẻ hy hữu!!! Hi Hi !!!
Phải nói câu chuyện có thật, vừa diễn ra lại được kể với giọng văn ...trinh thám ! Mỗ đọc hồi hộp quá. Đành rằng đọc một đoạn biết chuyện sẽ có hậu, nhưng tác giả còn lái người đọc vòng vo tam quốc mãi mới cho tới đích . Xong câu cuối là thở phào như chính mình vừa nhận lại chiệc iPone 6 quý giá ( cả phần cứng lẫn phần mềm !). Thật là .: chuyện Hồi Hộp lại có Hậu ! Các cháu rút kinh nghiệm lần sau chớ Hớ Hênh nữa nhé ! Hay !
Trả lờiXóaCảm ơn cụ LSQL. đã đọc ngay, còm sớm, còn nhắc nhở các cháu và hơi khen chút, thật vui.
Xóa"Vạn sự khởi đầu nan"... nhưng có hậu. Chúc mừng T.Hoàn và GĐ đã đến nơi an toàn và... may mắn.
Trả lờiXóaQua "sự cố" này ngoài gặp người tử tế ra còn nhờ giỏi xử lý mạng nữa. Rất nể phục tài "vi tính" của Mẹ Con bạn đấy.
Cảm ơn Trung Hải. Bạn cho mình gửi lời chào bà xã với nhé. Chúc các bạn mạnh khỏe vui trẻ hạnh phúc, năng vào chơi SG.
Trả lờiXóaMấy lần "du ngoạn" Sài Gòn
XóaKhi về trong ví chẳng còn một xu
Khó "giải trình' với.... "bà Bu'
Vì sao trong ví một xu chẳng còn?!.
Vì thế sợ hổng dám vô Sài Gòn, Bạn ạ.
Có chi mà khó "giải trình"
XóaCụ cứ nói rõ tình hình Bà nghe
Biết đâu Bà lại thương ghê
Cho tiền đi uống cà phê ngày ngày.
" Vừa đi đường vừa kể chuyện ". Câu chuyện hấp dẫn ' xui ' thành VUI, cả nhà góp sức tìm lại được Iphone, cả ứng dụng công nghệ mới dùng định vị mà đạt kết quả nhanh chóng và hãng ta xi cũng rất tử tế giải quyết "sự cố" của khách hàng. Mất đi 2 chiếc mũ bảo hiểm như là tô điểm thêm cho câu chuyện để nhớ lâu hơn !
Trả lờiXóa"U 80. Kể chuyện 'xui' . Lại thành VUI. Lúc hồi hộp; Lúc như hài. Và cũng tài. Công nghệ mới. Đem ra xài. Thêm điều may. Hãng xe tốt. Giúp tìm lại. Của đánh rơi ".
Bà cháu an lành đến nơi
Chúc cả nhà thật khỏe vui tốt lành !
Cảm ơn cụ có thơ vui
XóaChuyện của tôi đúng vừa xui vừa mừng.
Hôm đi vội vã quá chừng
Chưa chia tay cụ và nàng Minh Hoa
Xin cụ tha thứ cho nha
Nhờ cụ tạ lỗi cụ bà hộ tôi.
Chúc mừng mọi việc đi đến kết thúc tốt đẹp!
Trả lờiXóaChúc về nhà mới an lành!
Cảm ơn Thanh Mai.
XóaChúc mừng hai thứ.
Mình nghĩ, thực ra ở đâu cũng có người tốt, người xấu . SG cũng vậy, HN cũng rứa cả thôi . Tuy nhiên, hình như ở SG những hành vi được xem là tử tế có vẻ nhiều hơn chút chút . Mình cũng có lần để quên CMT và sổ Hộ khẩu trên taxi ( gọi giữa đường, không qua TT điều hành ). 2 thứ này mình kẹp trong quyển sách của 1 người bạn mới in, gửi tặng. Ong bạn kỹ tính ghi te6nova2 cả chức vụ thời mình còn làm CB nhà nước . Cũng gọi điện thoại cầu cứu TT điều hành, họ cũng rất nhẹ nhàng và hứa hẹn, nhưng khuyến cáo là tự bắt xe trên phố là rất khó quản lý, theo dõi hành trình. Tưởng mất thì chiều hôm sau chú tài xế Taxi đánh xe đến tận cửa trao lại đủ giấy tờ. đưa tiền bồi dưỡng, xăng xe chú kiên quyết không nhận, nói ngày nào làm được việc tốt cháu coi là đã được nhận thù lao rồi chú ơi ! Nói cứ như "tuyên giáo" nói . Tử tế thế đấy ! Nhưng chơ chủ quan . Nhà mình đã bị kẻ trộm trèo tường vào vét một mớ và 3 lần con chó cảnh chạy ra đường bị "người quen thuộc" ( Chuyên bắt trộm chó ) bắt trộm đòi chuộc ( Tất nhiên qua vở diễn rất từ thiện mà khổ chủ có biết cũng phải trả tiền cho công diễn xuất của ...nghệ sĩ trộm chó !) Mình chỉ trả tiền chuộc lần 2, lần 3 thì , vì phẫn nộ mà ...bỏ luôn ! Giờ nghĩ lại vừa tiếc vừa căm bọn bất lương trộm chó,
Trả lờiXóaBạn vì phẫn nộ mà làm khổ chú chó cưng của bạn, có thể nó đã bị đưa vào lò mổ... TỘi nghiêp. CÒn chuyện người người tốt người xấu thì đâu cũng có, người xấu thì nhiều hơn trước, nhưng người tốt cũng vẫn còn nhiều. Tôi đã 3 lần bỏ quên DT trên taxy đều lấy lại được. 1 lần cùng các bạn Internat SG đi chơi Đại Nam (năm 2011), Lúc về mải hát hò rồi quên luôn cũng cái iphone trên ghế. May nhờ đó là xe bọn mình đặt ở Hãng quen nên các bạn gọi hộ đến hãng, hãng báo cho lái xe, và cuối giờ anh lái đem dến tận nhà bạn Nhật Lệ trả lại. 2 lần sau tôi quên trên taxy ở Hn, cũng gọi vào máy luôn và anh taxy nghe máy rồi quay xe lại trả. MẤy lần đều gặp may, nhưng chắc không có lần sau may mắn nên tôi vẫn luôn cảnh giác, mỗi khi xuống xe cố nhớ sờ túi xem có đt chưa... CÓ lần vẫn quên lại được anh lái nhắc ngay. May...Hi.Hi!!!
XóaChúc mừng chị hạ cánh an toàn. Trông các cháu thật khỏe mạnh đáng yêu quá!
Trả lờiXóaChị làm em nhớ lại...Có lần em đi ĐÀ LẠT giảng bài. Thế mà bỏ quên cả laptop và bài giảng trên taxi...May quá nhớ số xe của hãng, chỉ 10 phút sau chú lái xe hối hả quay lại. Hú vía...vì nếu không em bị cháy ra than!!!
ST cũng gặp may, nếu không thì cô giáo giảng theo kiến thức và trí nhớ lại càng hay chứ cháy sao được. Hi!
XóaỞ sân bay TSN mỗi khi lên taxi họ đều đưa cho 1 thẻ có ghi số xe và hãng xe mà bác, sao lại kg biết xe nào???
Trả lờiXóaKhông để ý nên vứt luôn cái thẻ đó không tìm thấy. Sau sự cố thì mới nghĩ ra hoa TL ạ. Cảm ơn cháu.
XóaNhư chuyện trinh thám ! và mang đậm nét của những ứng dụng khoa học hiện đại. Tôi kể chuyện của tôi, sự thật 100% và không hề có ý so sánh miền này miền kia. Chuyện là giáp tết vừa rồi tôi ra HN chịu tang bà chị. Con gái tôi nhờ cô em dâu mua vé máy bay hãng VA. Khi xuống sân bay NB tôi đi xe cũa hãng về, đến Kim Mã xuống xe đã là 10 giờ đêm, do trời tối và do bất cẩn, tôi đã xách nhầm chiếc va li ngoại hình giống hệt va li của tôi. Vừa về đến nhà cô em thì phát hiện ra sự nhầm lẫn, đành phải mở va ly ra, nhưng chỉ tìm thấy duy nhất cuống vé MB, có tên người nhưng không có số DT để liên hệ. Tôi gọi 1080 và tìm được số ĐT của hãng xe. Nhưng khi gọi tới thì người trực điều hành xe trả lời gọn lỏn. " Ông mang đến rồi chờ chúng tôi xác minh" . Tôi điện thoại cho đại lý MB nơi mua vé, họ trả lới có người tên đó đi máy bay nhưng theo nguyên tắc đại lý không được cung cấp thông tin của khách hàng. Tôi lại phải nhờ con gái gôi cô em dâu và cuối cùng đã tim được ĐT của anh Khải, anh đang ở 1 KS ở Hàng Gai. Anh Khải nói rằng khi đến bến cuối cùng phát hiện nhầm lẫn anh đã báo cho điều hành xe họ yệu cầu anh để va li lại nhưng anh không chịu, chỉ để lại số ĐT và nói rằng sẻ tự liên lạc để trao đổi. Anh là một luật sư ra HN có việc và chiều hôm sau lại bay vào, Tô cũng rấy bận vì phải cùng các cháu lo tang lễ. Ngay sáng sớm hôm sau tôi đã đến gặp anh Khải và trao đổi va ly. Điều khúc mắc đáng nói ở đây là khi tôi điện thoại đến trực điều hành xe, họ đã biết có sự nhầm lẫn và biết ĐT của anh Khải nhưng họ không báo cho tôi biết và cái họ muốn với cả tôi và anh Khải là " Ông cứ mang va li đến đây " ???
Trả lờiXóaHọ muốn xơ múi gì đó, trục lợi trên sự không may của người khác chứ không có ý thức giúp đỡ, tạo điều kiện. Thời này lắm kẻ bất lương bạn ạ. Bạn không gặp thuận lợi ban đầu nhưng cũng đã có kết thúc tốt đẹp. Chúc mừng. Thế mà không kể sớm.
Xóa