Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

* PHẢI GHI KHẮC TRONG TIM!

1. Điều nên làm ngay


Trong một khoá học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà:“Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy.”

Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thể hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.

Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm:

“Cách đây 5 năm, giữa tôi và bố tôi có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tôi tránh gặp mặt ông ngoại trừ những trường hợp chẳng đặng đừng khi phải họp mặt gia đình. Nhưng ngay cả những lúc ấy, chúng tôi cũng hầu như không nói với nhau một lời nào. Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng tôi yêu ông ấy.

Quyết định ấy dường như đã làm giảm đi phần nào áp lực nặng nề trong lòng tôi. Đêm hôm đó, tôi hầu như chẳng chợp mắt được. Ngày hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ và bấm chuông, lòng thầm mong bố sẽ ra mở cửa cho tôi. Tôi lo sợ rằng nếu mẹ mở cửa thì dự định của tôi sẽ không thành, tôi sẽ bày tỏ với mẹ thay vì với bố. Nhưng may quá, bố tôi đã ra mở cửa. Tôi bước vào và nói: “Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con yêu bố”.

Có một sự chuyển biến trên khuôn mặt bố tôi. Gương mặt ông dãn ra, những nếp nhăn dường như biến mất và ông bắt đầu khóc. Ông bước đến, ôm chầm lấy tôi và nói: “Bố cũng yêu con, con trai ạ. Nhưng bố chưa biết làm thế nào để có thể nói với con điều đó”.

Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Hai ngày sau, bố tôi đột ngột bị một cơn đau tim và vẫn còn nằm trong bệnh viện cho đến bây giờ.

"Nếu như tôi trì hoãn bộc lộ với bố, có lẽ tôi không bao giờ còn có cơ hội nào nữa”.

Dennis E. Mannering

2. Xét lại trái tim mình


- Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh, là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội... ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm.

Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm. Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách từ lâu. Tôi nhẹ nhàng:

- Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.

- Nhưng bố thích mặc bộ này!

Tôi bắt đầu cau có:

- Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.

Ông già buồn rầu, lặp lại:

- Bố thích bộ quần áo này lắm.

Tôi cũng cương quyết:

- Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.

Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:

- Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.

Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ.

Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, ta nên xét lại trái tim mình trước đã.

3. Ốm và Lười


Vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:

- Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.

Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.

Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết tay. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:

- Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.

Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.

Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hít thở khói thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp. Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiêu năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi. Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra.

Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:

- Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.

Tui vỗ về:

- Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm

Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức…

Sống trong gia đình nên săn sóc cho nhau và tìm hiểu cặn kẽ, đừng vội trách móc, giận hờn. Thiếu hiểu biết săn sóc kịp thời, là vô tình mình đẩy người mình thương vào cõi chết sớm hơn. Không một ai có được niềm vui thực sự, trừ khi người ấy được sống trong tình yêu thương. Bạn hãy dành thời gian cho những người xung quanh mình – cho dù chỉ là để làm một việc nhỏ nhoi!

19 nhận xét:

  1. Đọc câu chuyện đầu tiên TT nhớ lại chuyện của chính mình: Năm học lớp 9 ba TT sai TT mang một quả mít mật to và đẹp nhất vườn đến nhà ông bạn thân để lấy chiếc đồng hồ quả lắc đã quá cũ kỹ luôn luôn hỏng đã được ông ấy sửa xong. Chuyện ấy đối với một thanh niên mới lớn như TT lúc ấy là một sự ngại ngùng không tả được. Chẳng thà ông già bảo mang tiền đến lấy thì được đằng này...TT nhất mực từ chối không đi. Ông già không nói gì hết, vứt công việc đang làm dở đấy lấy xe đạp đèo quả mít đi. Và từ đó ông già không sai TT làm bất cứ việc gì nữa....Ông không thèm nói chuyện. Có chuyện gì thì bà già làm sứ giả. Rất may cho TT là chính ông già đã xóa tan sự ngột ngạt. Đó là sau khi tốt nghiệp cấp 3 (lớp 10) có nghĩa là sau hơn 1 năm rưỡi, TT nhận lệnh nhập ngũ... ông già thấy TT chạy bộ từ nhà sang cơ quan ôn g già sơ tán cách 5 km để báo tin. Ông chỉ nói mỗi câu: Chờ ba rồi cùng về.... May quá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn Thanhthuoczvolen, mình viết trả lời bạn mà sao nó lại chạy xuống dưới mất rồi, bạn xem ở dưới nhé, mình xin lỗi và cảm ơn bạn.

      Xóa
    2. Được chị đọc là vui rồi ạ! Th vẫn chưa nhìn thấy phần trả lời của chị!

      Xóa
    3. Phần tả lời ấy nằm ngay sau phần trả lời com của chị Hoàng Thị Nhật Lệ đấy bạn à, cách đây 2 mục thôi. Cảm ơn bạn nhé.

      Xóa
    4. Thôi đưa lên đây để bạn dễ thấy: Mình nghĩ, chính bạn đã là người xóa tan sự ngột ngạt ấy vì bạn đã chạy bộ 5km đến chỗ ông để báo tin và sự nhập ngũ của bạn đã gắn kết hai cha con lại đấy. Mình thấy bạn cũng hơi đáng trách, nếu bạn dãi bày cho ông hiểu cái sĩ diện của cậu thanh niên không muốn đưa quả mít đi trả công và xin lỗi ông sớm hơn là để 1 năm rười trôi qua trong "chiến tranh lạnh" giữa hai cha con - thì hay hơn. Cảm ơn bạn đã chia sẻ một kỷ niệm riêng.

      Xóa
    5. Chị ạ! TT bị ông già giận chỉ hơn 1 năm chứ ông anh TT bị gận 3 năm cơ! Dao ấy ở quê TT, chỉ có gia đình khá giả, công chức làm cho Pháp mới có điều kirnj cho con đi học. Ông già Th không phải ông nọ bà kia nhưng ông vẫn cố cho các con đi học. Ông chịu vất vả để có tiền cho con đi học. Nhưng ông cũng muốn con minh có là ai nữa cũng phải đi làm giúp gd. Lần ấy mùa lũ, con còng rất nhiều ông già đề nghị ông anh đi bắt còng cùng ông. Đúng kỳ ông anh đang phải học thi...Nếu như ông anh nói rõ về lý do thì chắc ông già chẳng giận lắm đâu. Đàng này ông anh là một câu xanh rờn "Tui ko ăn da, tui không đi!" thế là ông già giằng lấy toàn bộ sạhs vợ vứt vào bêp và trừ đó ông gian giận cho đến khi ông anh xin được đi HN học thì ông mới tha thức (nhờ bà mẹ bày cách). Ông giafg ghê lắm!

      Xóa
    6. Ôi, cụ nghiêm khắc và nóng tính bạn nhỉ, lại giận lâu nữa. Thế thì sợ thật. May mà có cụ bà giúp. Thường là mẹ thông cảm với các con hơn. Chuc bạn đón Tết vui vẻ đầm ấm nhé.

      Xóa
  2. Sơ dĩ con người không hòa hợp được với nhau là vì CỤC TỰ ÁI (tự tôn) cá nhân rất CAO.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng quá, chớ nên tự ái cao như vậy mà chín bỏ làm mười thì hơn cụ HTNL nhỉ. Lý thuyết là thế nhưng khi thực hiện thì có thể lại rất khó, chẳng ai muốn chịu ai cả.

      Xóa
  3. Mình nghĩ, chính bạn đã là người xóa tan sự ngột ngạt ấy vì bạn đã chạy bộ 5km đến chỗ ông để báo tin và sự nhập ngũ của bạn đã gắn kết hai cha con lại đấy. Mình thấy bạn cũng hơi đáng trách, nếu bạn dãi bày cho ông hiểu cái sĩ diện của cậu thanh niên không muốn đưa quả mít đi trả công và xin lỗi ông sớm hơn là để 1 năm rười trôi qua trong "chiến tranh lạnh" giữa hai cha con - thì hay hơn. Cảm ơn bạn đã chia sẻ một kỷ niệm riêng.

    Trả lờiXóa
  4. Câu chuyện thứ 3 của TH thì giống TN phần người phụ nữ, còn người đàn ông chỉ phần đầu, phần sau chưa bao giờ có và không bao giừ có. Hì, sô phận mà. Chào !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất tiếc và thông cảm với TN. Bạn là người có được hạnh phúc GĐ rất sớm so với bạn bè, mà tiếc là không được trọn vẹn. Năm Mới sắp đến, chúc bạn vui khỏe và hạnh phúc đón Xuân cùng con cháu nhé.

      Xóa
  5. Mỗi câu chuyện một ý nghĩa...Em đang làm cái việc cho "bố con nó" ( nhà em ) nói chuyện được với nhau...hi, Người thì bộ đội nguyên tắc cứng rắn như thép...người thì nghệ sỹ mông lung.... Sắp thành công rồi chị ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúc Song Thu thành công trong cái việc trọng đại này nhé. Chúc cả nhà đón Xuân mới ấm áp và hạnh phúc nhất.

      Xóa
  6. Chuyện nào cũng hay, cũng có ý nghĩa, nhưng thiết thực là chúng ta hãy làm ngay những điều mà chúng ta còn chưa làm được, đừng để quá muộn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Toi nhất trí với bạn. Điều gì nên làm, cần làm và muốn làm hãy làm ngay đứng trần trừ, kẻo lại quá muộn.

      Xóa
  7. Ba câu chuyện của chị gái sưu tầm, mỗi câu chuyện có 1 ý nghĩa riêng đều rất bổ ích với chúng ta chị gái nhỉ ? Nhiều khi em nghĩ mỗi thế hệ có cách suy nghĩ khác nhau, nhiều khi bực mình lắm nhưng chúng ta cũng cố nén giận để cho cái sự hòa đồng lên trên hết làm dịu bớt đi những nỗi buồn nặng trĩu tâm can, em gái cũng là người hay nghĩ ngợi nhưng cũng thuộc típ người mau quên và cố quên đi những chuyện buồn nản hì hì

    Chúc chị gái đón xuân vui tết tràn niềm vui chị gái nhé !
    [img] http://1.bp.blogspot.com/-98_0VfsVXeg/UsSfmA5EBlI/AAAAAAAA5gI/tod9WCSBD0w/s1600/Chuctet1.gif [/img]

    Trả lờiXóa
  8. Chúc Bạch Dương đón xuân thật tưng bừng hạnh phúc nhé.

    Trả lờiXóa
  9. NĂM MỚI CHÚC BẠN & GĐ. AN KHANG THỊNH VƯỢNG, VẠN SỰ NHƯ Ý!….

    Trả lờiXóa

*****************************************************
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

* Click vào dòng Đăng ký qua email để nhận thông báo trả lời comment.
* DÙNG CÁC THẺ SAU ĐỂ ĐƯA VÀO COM:
- Ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
- Video: [youtube]Link Video[/youtube]
- Nhaccuatui: [nct]Link nhạc[/nct]
- Link : CLICK HERE
*******************************************************

Lên Trên! Xuống Dưới! - See more at: http://hieuvathuongdalat.blogspot.com/2014/10/button-len-tren-xuong-duoi-hien-voi.html#sthash.FxGNpEBy.dpuf