Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là 2 học trò yêu của Khổng Tử.
Trong thời Đông Chu , chiến tranh liên miên, các nước chư hầu loạn lạc, dân chúng phiêu bạt điêu linh, lầm than đói khổ. Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí; tất cả đều quyết tâm theo thầy đến cùng.
May mắn thay, ngày đầu tiên đến đất Tề, có một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo. Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi đảm nhận việc thổi cơm.
Tại sao Khổng Tử lại giao cho Nhan Hồi – một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất – phần việc nấu cơm? Bởi lẽ, trong hoàn cảnh đói kém, phân công cho Nhan Hồi việc bếp núc là hợp lý nhất.
Sau khi Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở nhà bếp, Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, đối diện với nhà bếp, cách một cái sân nhỏ.
Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ. Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh rồi từ từ đưa cơm lên miệng.
Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài… ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!
Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang rau về. Nhan Hồi lại luộc rau. Khổng Tử vẫn nằm im đau khổ.
Một lát sau rau chín. Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên: tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.
Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: Các con ơi! Chúng ta đi từ đất Lỗ sang Tề đường xa vạn dặm, thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế này mà các con vẫn giữ...
... được tấm lòng trong sạch, các con vẫn yêu thương đùm bọc nhau, các con vẫn một dạ theo thầy, trải qua bao nhiêu chặng đường đói cơm, khát nước.
Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, may mắn làm sao thầy trò ta lại có được bữa cơm. Bữa cơm đầu tiên trên đất Tề làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ. Thầy nhớ đến cha mẹ thầy, cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?”
Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa:
“Dạ thưa thầy, nên ạ!” Khổng Tử lại nói:
“Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?"
Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa:
"Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”
Khổng Tử hỏi:
“Tại sao?”
Nhan Hồi thưa:
“Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không...
... kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra định vất đi nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình chung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế...
... cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em.
Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi. Bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!”
Nghe Nhan Hồi nói xong. Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng:
“Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!"
MUỐN HIỂU BIẾT TƯỜNG TẬN MỘT VẤN ĐỀ GÌ, CẦN PHẢI LÀ NGƯỜI TRONG CUỘC.
Các cụ thường nói " Không nằm trong chăn, làm sao biết chăn có rận ", câu nói chẳng sai chút nào. Nhiều cái mắt thấy, nhưng lại không phải như ta nghĩ, vì thế mới có nhiều người bị tù oan, đánh đập oan dẫn đến tai hoạ. Bài này phải để cho mấy tên hay bắt người oan đọc thuộc lòng mới phải.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn Hồng Phương Đặng đã chia sẻ. Đúng là có những điều có khi tai nghe hoặc mắt thấy mà vẫn không hiểu được tường tận. Cần phải xem xét kỹ lưỡng ngọn ngành để tránh nghĩ sai, nghĩ oan cho người khác gây hậu quả tai hại.
Trả lờiXóaCâu chuyện ngắn nhưng đã dạy cho chúng ta một bài học lớn trong đời.
Trả lờiXóaCảm ơn Minh Gương đã có cùng suy nghĩ.
XóaCâu chuyện nhỏ mà bài học lại rất lớn với mọi người. Nhất là với LĐ đất nước (BTC).
Trả lờiXóaHình như họ không học được Khổng tử về cách chọn người tin cậy, trung thực... để giao nhiệm vụ,nên các quan chức ở các cấp từ cao nhất đến thấp nhất không có mấy ai như được NHAN HỒI.
LĐ ở ta ngày nay chắc chưa trú trọng việc đào tạo đội ngũ kế cận. Mà họ chỉ muốn ngồi lâu ở vị trí đó chứ có thích ai thay đâu mà đào tạo bạn nhỉ. Còn chọn người tin cậy thì bây giờ họ có tiêu chuẩn riêng của họ...
XóaHình như em đã đọc chuyện này ở đâu rồi chị ạ. Nhưng đọc lại vẫn thấm thía! Cám ơn chị! Có nhiều chuyện mình phải thận trọng. Không nên cảm tính phải không chị?
Trả lờiXóaKhổng Tử tận mắt nhìn thấy mà vẫn không phải vậy. Cho nên khi kết luận điều gì nhất là về con người ta phải hết sức thận trọng ST nhỉ.
XóaMay mà Khổng Tử đã tạo điều kiện cho Nhan Hồi nói rõ sự việc, nếu KT cứ kết luận theo như mắt mình đã thấy thì mất một người trung thực, một người tốt nhất của KT!
Trả lờiXóaCòn ở VN cũng có biết là oan, là sai, nhưng thế lực của đồng tiền mạnh hơn cán cân công lý!
Nhờ sự sáng suốt của Khổng Tử mà Nhan Hồi không bị kết tội oan. Ước gì LĐ ta ở các cấp đều có được những người thông minh và cẩn trọng như vậy cho dân đỡ bị oan sai.
Xóa“Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật!
Trả lờiXóaCÒN TRÊN QUÊ TA??? CHỊ ƠI!
Cho nên ta cũng đừng vội tin ngay vào đôi mắt của mình mà phải nhìn bằng cả con mắt của người khác và bằng cả trái tim và khối óc nữa Hạt Cát nhỉ.
XóaTrong quá trình tiến hóa loài người hiện vẫn còn hai đức tính thuộc phần NGỢM (không phải phần Người) đó là THAM và GIAN. Khi có "đất" thí hai "CÂY" này phát triển mạnh lắm.
Trả lờiXóaĐất ở VN ta ngày nay rất tốt cụ nhỉ. Vì vậy các loại cây này mọc ầm ầm.
XóaMột câu chuyện cảm động làm cho chúng ta phải suy ngẫm chị gái nhỉ ? Cuộc sống bây giờ hiếm có những học trò của Khổng Tử lắm
Trả lờiXóaChúc chị tuần mới tràn niềm vui (~_~)
[img] http://img.tamtay.vn/files/photo2/2009/6/25/14/560637/4a432505_3a2b5e78_e495123bb9197141b91a9c56a7877a08_web.gif[/img]
Chúc BD buổi tối vui. Những người như học trò của Không Tử ngày nay hiếm và cả những người cẩn trọng như Không tử ngày nay cũng hiếm. Ngày nay người ta không cần xem xét kỹ mà gán luôn tôi cho người khác nhắm đạt được mục đích của mình.
XóaMột bài học rất bổ ích cho mỗi người khi nhìn nhận đánh giá người khác cần thận trong để tránh oan sai (với người có quyền hanh ).Để tránh làm mất bạn bè khi ta chưa hiểu thấu đáo bạn mình.
Trả lờiXóaGiá như những người có chức,quyền học được bài học này thấu đáo thì dân được nhờ !
Ở tuối đang yêu người ta cũng hay mắc những lỗi kiểu này nên dễ hiểu lầm nhau, đối với bạn bè cũng vậy, nhiều khi mất bạn. Còn với người có chức quyền thì dẫn đến kết tội oan sai cho người khác. Thật đáng tiếc.
XóaCâu chuyện hay quá cô ơi! Cho nên ở đời cần thận trọng trong nhận định đánh giá về con người, đặc biệt những người được giao cầm cân nẩy mực.
Trả lờiXóaEm chúc cô tuần mới nhiều niềm vui
Đúng vậy Lan ạ, mình hoàn toàn đồng ý với bạn.
Xóa