Cô bé và cậu bé thường ra ao chơi đùa, câu cá, xúc tôm. Cậu bé thường mang về nhiều chiến lợi phẩm, vẻ đắc thắng. Còn cô bé về tay trắng, mắt rưng rưng.
Rồi trước bữa cơm tối, cậu bé chạy qua, đập cửa nhà cô bé, cô bé nhìn thấy cậu bạn, hất đầu ngoảnh mặt đi. Cậu cười đùa: "Xin lỗi nhé, tớ toàn cướp hết tôm với cá của đằng ấy, thôi để tớ nuôi nó trong lu, rồi tớ tặng đằng ấy!".
Câu xin lỗi rất trong sáng.
Cậu bé thường trêu ghẹo cô bạn gái tới mức cô bạn bật khóc, rồi cậu phải chạy theo dỗ dành, dỗ từ lúc cô còn tóc đuôi gà cho đến khi cô tóc xõa ngang vai. Cậu thích lén lút xì hết hơi xe đạp của cô bạn, rồi nấp xem cô bạn chạy quanh xe rối rít, tức tưởi. Cậu thích cô bạn gọi điện thoại la mắng, rồi mới xuất hiện, tỏ vẻ biết lỗi, dắt chiếc xe xịt lốp đi như thể chuộc lỗi, nhưng lại ngầm đắc thắng, trong khi cô bạn gái cằn nhằn đi bên cạnh. Như thế, đường về nhà sau khi tan học dài hơn nhưng cũng thú vị hơn. Và cậu sẽ nói, xin lỗi nhé, tớ biết lỗi rồi mà, đừng trách tớ nữa.
Lời xin lỗi chả có tí ăn năn nào.
***
Sau khi tốt nghiệp đại học, chàng trai bận rộn với công việc, có khi liên tục một tháng không được nghỉ ngày nào. Cô gái quen dần những ngày cuối tuần cô đơn, có bạn trai mà không có ai ở bên. Họ có lần cãi cọ đầu tiên, giọt nước mắt đầu tiên, kỳ chiến tranh lạnh đầu tiên, cái cớ công việc bận rộn đầu tiên, sự làm lành đầu tiên.
Sinh nhật cô gái năm ấy, chàng trai hứa sẽ tặng một món quà lãng mạn, bất ngờ trong tối sinh nhật làm cô gái mong đợi lắm. Món quà bất ngờ đó là anh mất tích cho tới tận hôm sau, và đêm sinh nhật của cô chưa bắt đầu đã kết thúc, cô ngủ thiếp đi trong bộ váy mới, gương mặt trang điểm đẹp nhưng giàn giụa nước mắt.
Sáng sớm hôm sau, chàng trai mới về tới, anh ôm khuôn mặt người yêu nói, "xin lỗi, em lấy anh được không?"
Lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô, lời xin lỗi trở thành một lời hẹn ước.
Sau đám cưới, công việc của anh ngày càng tiến triển, thời gian anh không ở nhà càng nhiều hơn, còn cô trở thành một bà nội trợ chuyên nghiệp, ở nhà lo chợ búa cơm nước và ngồi đợi chồng về. Cô thường ra chợ, tần ngần trước những con tôm sông, cá ao nho nhỏ, rồi mua về thả vào chiếc bể kính trong căn nhà nhỏ bé sạch bóng. Cô ngắm chúng ngây thơ bơi qua bơi lại, và mỉm cười yêu kiều.
Dần dà, những bữa tiệc giao đãi khách hàng của anh dày đặc hơn, những mùi hương anh mang về nhà cũng ngày càng nhiều hơn. Mùi quán xá, mùi rượu, mùi tiệc, mùi nước hoa, mùi tiền mới lĩnh từ nhà băng, có khi có cả mùi của những cảm giác mà cô ngờ ngợ, không đoán được là gì.
Cô lặng lẽ dần, kiệm lời, không vui vẻ như xưa. Cô không vui buồn vì yêu chồng và đợi chồng nữa. Giờ cô vui theo phim hài, buồn khóc theo phim truyền hình Hàn Quốc, và ôm gối ngủ vùi trước màn hình ti vi, lấy chuyện đời trên màn ảnh để giải khuây chuyện lòng mình.
Anh thường lay vợ dậy vói lời thanh minh, xin lỗi, tối nay vừa phải tiếp khách quan trọng.
Lời xin lỗi ấy không cần ai nói, cô cũng biết đó chỉ là thanh minh. Và thanh minh là dấu hiệu khởi đầu của sự dối trá.
Anh chồng bắt đầu có những đêm không về, hoặc phải đi công tác tỉnh ngoài, hay lo việc khẩn cấp. Công việc càng hanh thông, bên anh chồng càng có nhiều người khen nịnh, tán tỉnh. Anh chồng thường cười tự hào. Cô vợ ngày càng ít đi ra khỏi cửa. Những bữa cơm một mình, cô vờ ăn mì gói cho tiện. Và không ra chợ mua rau tươi, chỉ tới siêu thị mua ít vật dụng sinh hoạt thiết yếu.
Cuộc sống lứa đôi trở thành cuộc sống riêng hai khoảng trời, chỉ chung nhau phòng ngủ. Anh chồng thường an ủi vợ, xin lỗi vợ nhé, tại anh bận quá.
Cho tới một ngày, cô vợ cũng không buồn gọi điện hỏi xem mấy giờ chồng về nhà nữa, vì cô không muốn nghe đầu dây kia nói xin lỗi, khách sáo như thể đó không phải là chồng mình.
Bởi câu xin lỗi là một câu nói đãi bôi.
Vợ sếp bắt đầu học từ ti vi, rằng chồng không thích về nhà ngắm vợ là bởi vợ đã trở nên cũ kỹ. Ti vi dạy rất nhiều kỹ năng làm vợ. Cô vợ không chịu thua, quyết tự mình giành lấy hạnh phúc chứ không đầu hàng cuộc sống. Cô vợ đi spa, làm đẹp, đổi kiểu tóc, thay đồ hiệu thời trang. Và rời tiệm trang điểm, cô vợ tự tin tới công ty chồng để chuẩn bị cho sự ra mắt của một "sếp bà" chính hiệu, đẹp và quyền lực.
Công ty chồng đẹp hơn mấy năm trước, thời anh và cô còn hò hẹn. Vợ sếp đi qua cửa kính, qua các cô lễ tân trẻ măng, qua thang máy xịn, qua hành lang thiết kế đẹp để tới phòng làm việc của sếp. Và khi đẩy cửa...
Cô vợ không nhìn thấy ông chồng hay thanh minh xin lỗi của mình. Cô không thấy chàng trai đã cầu hôn mình. Cô bé không bắt gặp cậu bạn đã xì lốp xe đạp của mình. Cô bé không gặp được cậu hàng xóm đã cướp tôm của mình mang về thả lu nước ngày xưa. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang làm tình với một người đàn bà trên bàn làm việc.
Đêm ấy dông gió nổi khắp thành phố lớn. Người chồng đội mưa chạy theo vợ về nhà, hổn hển nói, anh xin lỗi, anh vẫn rất yêu em. Nhưng người vợ dường như không nghe thấy gì cả. Bởi lời xin lỗi đã trở thành mũi dao đâm xuyên trái tim cô.
Người đàn bà mất tích khỏi cuộc đời người đàn ông từ đó. Căn nhà trống, chỉ toàn đồ vật không hơi ấm. Điện thoại của người đàn bà bỏ lại chỉ lưu số điện thoại của người đàn ông. Chồng là người quen duy nhất, người bạn duy nhất, người thân duy nhất mà người đàn bà cần lưu giữ. Khi tình yêu ấy chết đi, người đàn bà cô đơn và trắng tay bước vào cuộc đời. Cô mang theo lũ cá tôm bé bỏng ở góc nhà, nhưng người đàn ông vốn không bận tâm tới điều đó. Anh vội vã đi tìm vợ, thời gian đâu tìm lủ cá tôm vô danh bỗng dưng biến mất.
Người vợ đã biến mất y như quá khứ.
Một ngày, bưu điện chuyển tới nhà người chồng một bưu phẩm. Trong đó là tôm cá khô kèm một bức thư:
"Em không còn đủ dũng cảm để tìm gặp lại anh một lần nào nữa, có lẽ bởi em quá yếu đuối, hoặc bởi em không còn muốn gặp lại anh, em nghĩ anh chắc vẫn là anh, không có gì thay đổi. Bởi thế, nên giờ đây em sống khá dễ chịu, em đã học được cách yêu bản thân, cách kiếm tiền nuôi bản thân, em biết sử dụng thời gian để sống chứ không phải để chờ đợi anh về nhà, chờ những mâm cơm nguội đi, với cái máy điện thoại mở suốt ngày chờ anh gọi về.
Đơn ly hôn em đã ký và để dưới chậu cá góc phòng, anh ký rồi gửi ra tòa là xong. Xin lỗi anh, em thực sự mệt mỏi rồi."
Một ngày sau, ti vi đưa tin một phụ nữ nhảy lầu tự tử ở một chung cư cũ.
***
Có người chỉ nói "xin lỗi" một lần trong đời, nhưng "xin lỗi" như một câu nói kết thúc.
Nếu bạn yêu ai, hãy thương người đó. Hãy ít nói "xin lỗi" đi, bởi yêu và thương quý giá hơn mọi lý do khác.
Trang Hạ dịch
chia sẽ với bạn và xin tem vàng nhé
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã chia sẻ và cho tem vàng.
Xóa[IMG]https://images-blogger-opensocial.googleusercontent.com/gadgets/proxy?url=http%3A%2F%2Fi1259.photobucket.com%2Falbums%2Fii558%2Fhopphoco%2Fx_3c6ddbe6.gif&container=blogger&gadget=a&rewriteMime=image%2F*[/IMG]
Một chuyên tình quá buồn.Giá như cô gái từ đầu không dễ giàng tha thứ cho những lời xin lỗi của một người không bao giờ biết lỗi thì không thể có cái kết bi thảm.Thành ra cô cũng là ngừơi tao thành người dàn ông không biết lỗi của mình.Sống tốt là phải biết làm cho người yêu mình tốt dần lên trong mát mình và mọi người phải không bạn ?
Trả lờiXóaĐúng vậy bạn thân mến ạ. Cho nên cô ấy đã phải trả bằng 1 giá đắt. Cảm ơn DH nhiều.
XóaCâu chuyện rất hay.
Trả lờiXóaPhần đầu thật dễ thương, thật lãng mạn.
Phần sau thật phủ phàng và cay đăng.
Phần kết - phải như thế, mới giải tỏa cuộc đời và sòng phẳng.
Lệ ơi, phần kết mình không thích, tội cô gái quá. Cuộc sống thật bất công.
XóaĐối với cô ấy - chết là GIẢI TỎA (đừng nghĩ chết là KHỔ).
XóaĐối với chồng - cái chết của cô là sự trừng phạt lớn nhất quảng đời còn lại.
Điều Lệ nói chỉ là để an ủi thôi chứ cuộc sống vẫn quý hơn là chết, nhưng nếu sống thì cô này phải biết quên đi quá khứ, lạc quan làm lại cuộc đời, còn sống trong đau khổ thì đúng là chết còn hơn.
XóaBản chất cô này là không thể quên cậu này được, cô ta rất yếu đuối. Sống chỉ khổ thêm.
Xóacâu chuyện tình yêu lúc đầu em tưởng thật lãng mạn, càng đọc càng thấy anh chàng đó xin lỗi nhiều thành tật, mà xin lỗi thì phải sửa lỗi chứ chị gái nhỉ ? Cuối cùng cô gái đã nhận ra nhưng kết thúc thật buồn chị ạ ! Mong cho cái kết thúc đó có hậu hơn thì hay chị nhỉ ?
Trả lờiXóaChúc chị chiều thứ tư an lành (~_~)
[img] http://lifeplusimage.com/media/_good_morning_051_gif_50deee66439a3.gif [/img]
Mình cũng thích những chuyện kết thúc có hậu, nhưng cuộc sống có phải lúc nào cũng được thế đâu. Cảm ơn Bạch Dương đã cho uống ... cafe ... hay cacao ... hay trà thế nhỉ? Ngon quá!!!
XóaKhông biết uống gì mà kêu là NGON !
XóaNhà NGƯƠI sắp khùng rồi !
Khùng từ lâu rồi "NGƯỜI NHA" à. Bạn có muốn cùng khùng với NGƯỜI TA cho vui không? hỡi người KHÓC BAN NGÀY???
XóaCó những người phụ nữ vẫn chờ đợi một câu xin lỗi... Và rồi kể cả đãi bôi, họ cũng ko được nghe. Chị Hoàn ạ
Trả lờiXóaƯ, đúng Cát nhỉ, có những người chờ đợi một lời xin lỗi dù là đãi bôi cũng không có. Thật đáng trách cái người kia. Nên quên họ đi chờ làm gì cơ chứ, HC ạ.
XóaCô bé thật tội nghiệp và cũng thật đáng trách...Sao lại phải tự tử chị nhỉ...? Em có đọc một lời khuyên, đại ý: Không nên đặt cuộc đời mình vào chỉ một ai đó : vào chồng ư, nhỡ chồng đi yêu người khác? Vào con ư? Nhỡ con chẳng may bị làm sao đó...thì cuộc sống sẽ chả còn có ý nghĩa gì nữa sao?
Trả lờiXóaChị thấy thế nào ạ?
Mình thấy dù gì đi nữa tự tử vẫn là sai lầm, không nên, vì cuộc sống không phải tự nhiên mà có được. Tự tử là giải pháp tiêu cực của những người yếu đuối, phải không ST?
XóaCô ơi, người phụ nữ này thật yếu đuối cô nhỉ. cuộc sống là của mình, của chính mình, đừng để ai đó là nguyên nhân tước đi cuộc sống của chính mình.
Trả lờiXóaĐúng thế Ve nus nhỉ. Mình phải làm chủ cuộc đời mình, và dù gì thì cũng nên sống.
XóaCâu chuyện thật hay, chỉ có một câu "XIN LỖI" mà ở các thời điểm khác nhau lại mang một ý nghĩa thật khác nhau. Tôi thương người phụ nữ này, nhưng cũng trách cô ấy vì yếu đuối. Cuộc đời là của mình đâu phải của người khác. Lẽ ra cô ấy nên loại hình bóng anh chồng phản bội kia ra khỏi cuộc đời mình, còn bản thân sẽ làm lại cuộc đời như mình muốn. Câu chuyện có cái kết như thế sẽ có có hậu và phù hợp với mong muốn của người đọc.
Trả lờiXóaTôi cũng nghĩ như bạn đấy. Chết là thiệt thòi, dại dột. Có sống lại được nữa đâu. Yếu đuối quá.
XóaXin giới thiệu tiếp phần cuối của câu chuyện XIN LỖI:
Trả lờiXóaSau khi cô gái nhảy xuống sông tự tử, vừa lúc đó có một chiếc thuyền chài đi tới. Người chèo thuyền nhẩy vội xuống sông vớt cô gái. Do không biết bơi nên cô đã uống nhiều nước và ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, cô gái không biết mình đang ổ đâu, hình như trí nhớ của cô bị tổn thương, cơ không biết điều gì đã xẩy ra trước đó.Người lái đò nghèo cùng mẹ già chăm sóc cô gái, hu vọng biết được điều gì về gia cảnh của cô ta để giúp dỗ. Nhưng cô gái tuyệt đối không nhớ một thứ gì.
Ngày tháng trôi qua, cô gái cùng sông với gia đình như một thành viên của họ.
Sau một năm được gia đình tận tình chăm sóc và thương yêu, cô gái sống trong sự bình yên và cô nhanh chóng lấy lại vẻ xinh tươi, dịu dàng của quá khứ,.
Cuộc sống cứ như thế trôi đi và cô đã trở thành người vợ dịu hiền, nết na của người chồng CHÀI LƯỚI nghèo này.
(Phần này tác giả kính tặng riêng cho cụ Hoàn và cụ Phương.)
Cảm ơn tác giả Hoàng Thị Nhật Lệ đã cho một kết cục hay, phải có hậu như thế mới thích chứ.
XóaCám ơn tác giả đã hiểu được suy nghĩ của bọn tôi. Tôi rất hài lòng về sự kết thúc của câu chuyện này (Ở đoạn thêm). Tác giả để cô gái sống, nhưng mất đi trí nhớ là rất hợp tình, hợp lý.
Trả lờiXóaTôi nhất trí với cụ Faina, cụ Lệ đã cho cô ấy quên đi cái quá khứ buồn và được sống một cuộc sống bình dị với hạnh phúc mới. Nhưng nhỡ cô ấy lại muốn đi tìm quá khứ của mình thì sao nhỉ? - Có lẽ với bản tính của cô này thì cô an tâm với cuộc sống mới rồi các cụ nhỉ.
XóaTôi phải " xin lỗi " bạn vì đã ghé vào "nhà" bạn hơi muộn, trong cuôc sống rất nhiều khi phải nói lời xin lỗi, đó là lẽ thường tình, quan trọng là lời nói ấy phải xuất phát tự đáy lòng và xin rồi thì phải sửa, phải làm sao cho lần sau không có " xin lỗi" nữa.
Trả lờiXóaTôi mong lần sau không được nghe lời xin lỗi của bạn đấy. Nhân đây tôi cũng phải xin lỗi bạn ( nói nhỏ thôi nhé) tôi còn nợ bạn 1 điều, tôi nhớ, bạn đừng giục tôi là được.
XóaLời xin lổi chỉ thật sự có ý nghỉa khi người nói quyết tâm không sai lần sau nửa. chúc chị buổi chiều an vui nhé.
Trả lờiXóaĐúng thế bạn nhỉ. Khi nói xin lỗi phải để cho người nghe thấy được sự ăn năn, hối lỗi của mình chứ không chỉ cốt nói lấy được. Chúc bạn Mẫn một buổi tối yên vui.
XóaEm thích giọng văn của Trang Hạ cũng như các chuyện dịch của cô ấy. Kết cục thật buồn thảm vì cô vợ quá yêu chồng và yếu đuối. Vậy lời khuyên cho phụ nữ thời nay là : Cần tự tin, khẳng định mình, yêu vừa đủ để còn kịp nhận ra sự tồi tệ của đức anh chồng, và quan trọng hơn là: Không bao giờ phí đời mình cho kẻ đó.
Trả lờiXóaNhận xét của NamCua thật chính xác. Mình rất tâm đắc những lời khuyên của bạn cho chị em phụ nữ thời nay. Cảm ơn Namcua nhé.
Trả lờiXóa