Vào một ngày nọ, khi tôi đang đi mua sắm trong cửa hàng gần nhà và thấy người kế toán đang trả lại tiền cho một bé trai. Cậu bé chỉ khoảng 5-6 tuổi. Người bán hàng nói: "Cô rất tiếc, nhưng con không đủ tiền để mua con búp bê đó". Như chưa chắc chắn cậu bé quay sang người phụ nữ bên cạnh hỏi lại: "Cô à, cháu không đủ tiền để mua con búp bê đó thật sao?"
Người phụ nữ lớn tuổi đáp: "Con à, con nên biết rằng con không đủ tiền để mua món đồ đó", rồi bảo cậu chờ bà khoảng 5 phút và rời đi nhanh chóng.
Người phụ nữ lớn tuổi đáp: "Con à, con nên biết rằng con không đủ tiền để mua món đồ đó", rồi bảo cậu chờ bà khoảng 5 phút và rời đi nhanh chóng.
Cậu bé vẫn giữ con búp bê trong tay. Cuối cùng do tò mò tôi tiến đến và hỏi xem người nào cậu muốn tặng con búp bê đó. "Đó là con búp bê em gái cháu muốn có vào lễ Giáng Sinh. Nó nghĩ rằng ông già Noel sẽ đem món quà tới vào ngày dịp lễ này". Tôi an ủi cậu bé rằng có thể ông ấy sẽ mang lại món quà đó tới và không nên lo lắng quá. Tuy vậy cậu bé vẫn buồn bã nói: "Không đâu chú ạ. Ông già Noel không tặng bọn cháu quà đâu. Vì ông không biết chỗ ở của em cháu. Vì vậy cháu muốn mua con búp bê này, để mẹ cháu có thể tặng em gái".
Cậu bé nghẹn ngào tâm sự: "Em gái cháu đã lên thiên đàng với Chúa. Bố nói rằng mẹ cháu cũng sẽ sớm tới đó để gặp em. Món quà này mẹ cháu sẽ mang theo khi tới gặp em gái". Trái tim tôi gần như ngừng đập. Cậu bé ngước lên nhìn tôi và nói: "Cháu cũng đã nói với mẹ hãy đợi tới khi cháu mang món quà đó về". Sau đó bé cho tôi xem một bức hình về gia đình cậu, trong đó cậu cười rất tươi. "Cháu muốn mẹ mang theo cả bức hình này để em gái cháu giữ. Làm như vậy nó không bao giờ có thể quên được cháu". Cậu bé nhìn xuống con búp bê và nói: "Cháu rất yêu mẹ và luôn ước mẹ có thể ở bên cháu mãi mãi. Nhưng bố nói rắng mẹ cháu cần phải đi để được gần em cháu hơn".
Tôi nhanh chóng với lấy ví của tôi và nói với cậu bé. "Chúng ta sẽ cùng kiểm tra lại xem trong trường hợp này mình có đủ tiền không nhé!" Cậu bé đáp: "Vâng, cháu hy vọng là chúng ta có đủ". Tôi đã bỏ thêm một ít tiền của mình vào lúc cậu bé không nhìn thấy. Chúng tôi bắt đầu đếm, có đủ tiền cho một con búp bê và vài thứ khác.
Cậu bé thích thú reo lên: "Cảm ơn Chúa đã cho cháu đủ tiền", cậu nhìn tôi rồi nói thêm, "Đêm hôm qua trước khi đi ngủ cháu đã cầu xin Chúa cho cháu có đủ tiền để mua món quà này. Người đã nghe thấy lời thỉnh cầu của cháu. Không những thế còn có tiền mua thêm cả hoa hồng trắng nữa. Mẹ cháu rất thích loại hoa này".
Cậu bé thích thú reo lên: "Cảm ơn Chúa đã cho cháu đủ tiền", cậu nhìn tôi rồi nói thêm, "Đêm hôm qua trước khi đi ngủ cháu đã cầu xin Chúa cho cháu có đủ tiền để mua món quà này. Người đã nghe thấy lời thỉnh cầu của cháu. Không những thế còn có tiền mua thêm cả hoa hồng trắng nữa. Mẹ cháu rất thích loại hoa này".
Một vài phút sau, người phụ nữ trung tuổi quay lại với cậu bé còn tôi thì trở lại với công việc mua sắm. Tâm trạng tôi đã hoàn toàn thay đổi khác hẳn so với lúc bắt đầu vào cửa hàng. Tôi không thể nào không nghĩ về cậu bé. Bất chợt tôi nhớ ra một bài báo cách đây hai ngày, chuyện kể về một người đàn ông lái xe tải say rượu đã đâm ô tô vào một người phụ nữ trẻ và một bé gái. Cô bé đã mất ngay khi đó, còn người mẹ ở trong trạng thái nguy kịch. Tuy nhiên, gia đình nạn nhân cần phải quyết định sớm vì người phụ nữ trẻ không thể phục hồi được sau khi bị hôn mê. Liệu bài báo này có đang nói tới gia đình của cậu bé?
Hai ngày sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó, tôi theo dõi và đọc báo và biết rằng người phụ nữ trẻ đã qua đời. Tôi không thể ngăn nổi bản thân. Tôi bắt đầu xuống phố và mua một bó hoa hồng trắng rôi đi tới nhà tang lễ - nơi mọi người tiễn đưa người phụ nữ về với đức Chúa trời. Cô ấy ở đó, trong một cỗ quan tài, tay đang cầm một bông hoa hồng trắng, bên cạnh là bức ảnh con trai và con búp bê được đặt ngay ngắn bên cạnh. Tôi đã rơi nước mắt, cảm thấy rằng cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi. Cho tới hôm nay tôi vẫn cảm nhận được tình yêu mà cậu bé dành cho mẹ của mình và em gái vẫn còn, thật là khó tưởng tượng. Và trong phần nhỏ của một giây, một lái xe say rượu đã lấy đi tất cả.
....
(Sưu tầm)
Chuyện cảm động quá. Những cái chết về tai nạn giao thông tương tự thì quá quen thộc đối với người dân nước ta, nhưng suy nghĩ và việc làm của cậu bé trai mới 5-6 tuổi trong bài này thật hiếm.
Trả lờiXóaThương đứa bé ngây thơ, mà nó ngoan quá. Những người lớn thật tử tế, chỉ ở một trình độ nào người ta mới đối xử và giáo dục trẻ em được theo cách như vậy. Họ cố gắng không làm chúng bị tổn thương, từ người cha cho đến những người ở cửa hàng...
XóaTôi đã đong đầy nước mát trong mắt mình khi đọc xong bài này, Hoàn ạ !
Trả lờiXóaThương quá, thương cái sự vô tư ngây thơ và tình yêu em và Mẹ của cậu bé. Nó nghĩ như vậy, chưa biết cái chết là gì thì nó cũng đỡ bị đau khổ, mặc dù nó sẽ rất buồn nhớ mẹ và em.
XóaCâu truyệ thương tâm quá. May mắn bé gập được môt người nhân hậu âm thầm giúp bé thỏa được nguện vọng cho tình thương yêu bé giành cho mẹ và em.
Trả lờiXóaPhần đông dân các nước văn minh đối xử với trẻ em rất tử tế, họ nâng niu, trìu mến con trẻ lắm. Họ cũng rất tế nhị với trẻ giống như người đã giúp em bé trong bài. Mình nhận thấy thế mà nhiều khi bản thân cũng chưa học tập được.
XóaCâu chuyện đầy tính nhân văn. Tất cả đều là những người tốt, trừ ...anh chàng say rượi! Hàng năm, tai nạn giao thông do say rượi lấy đi sinh mệnh bao người...
Trả lờiXóaỞ Nga mình thấy người say rượu nhiều vô kể. Rất hay găp ở đường. Họ mà lái xe thì nguy to. Ở mình tai nạn GT nhiều khi không phải do say rượu mà là do ẩu và coi thường tính mạng con người.
Xóa