Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

* Điều kỳ diệu của du lịch Việt Nam (hài hước)

(Sưu tầm)
Đầu năm, hướng dẫn viên Lê Long của công ty du lịch Quyết Tử dẫn đoàn du khách ngoại quốc, cụ thể ông James làm trưởng đoàn đi tua (Tour) tham dự mùa lễ hội miền Bắc.


Đầu tiên đoàn khách được hướng dẫn thăm thắng cảnh chùa Hương. Sau khi trầy trật, chen chúc vượt qua được một dòng nửa sông nửa suối với hàng trăm con đò dọc lạng lách giành đường, đoàn khách bắt đầu leo núi lên chùa theo chân khách hành hương bản địa. Đến lưng chừng núi, James thấy nhiều bóng người tới lui, thập thò, đứng lên ngồi xuống có vẻ rất mờ ám sau những bụi cây thấp và những tảng đá. Ngạc nhiên và lo lắng James đưa tay ra hiệu cho đoàn của mình dừng lại, rồi trong vẻ nghiêm trọng, James hỏi hướng dẫn viên:
- Họ làm gì sau những lùm cây đó, tôi thấy lạ quá, liệu đi tiếp có ổn không?
Nghe James hỏi, Lê Long ngập ngừng giải thích: “Đấy là những người bị “sự cố” về tiêu hóa và đang cố giải quyết vấn đề!” Xong, Lê Long thấy James có vẻ còn ngơ ngác liền giải thích thêm: “Nhà nước chúng tôi cũng đang có đề tài nghiên cứu vĩ mô về vấn đề nhà vệ sinh nhưng chưa có kinh phí nên người dân cũng ý thức được và đang cố khắc phục đi đại vào các bụi, cũng là để chăm bón cho môi trường thôi mà. 

Hướng dẫn viên nói xong, James cười gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu nên ra hiệu cho đoàn đi tiếp. Lên tới chùa, James thấy người ta chen lấn, xô đẩy nhau giành chỗ khấn vái, có đám còn xô lấn tìm lối nhét tiền vào chân, tay các tượng Phật, liền hỏi:

- Thần thánh ở đây có vẻ cũng nhận hối lộ như hải quan sân bay? 

- Nhà nước chúng tôi cũng đang cố gắng dẹp tệ nạn tham nhũng, đút lót. Nhưng trước mắt là tập trung để dẹp đám tham nhũng sống. Gì thì cũng phải từ từ, chứ không là loạn cả lên.

James nghe nói, lại gật gù thông cảm, tỏ vẻ hiểu.
Sau lễ hội chùa Hương, đoàn khách tiếp tục được Lê Long hướng dẫn xuống núi để tham dự hội Lim để xem hát quan họ. Đến đầu làng, trong lúc chờ khai hội, Lê Long đưa đoàn vào quán karaoke ôm. Mỗi du khách đều được một cô gái trẻ măng trèo ngồi ngay vào lòng, tận tụy chăm sóc. Thấy James và các du khách ai nấy đều tê lê mê không thèm nhắc gì đến hội Lim nữa, Lê Long phấn khởi giải thích: Đây là loại hình Quan họ song ca biến thể, loại văn hóa phi vật thể mà ở đây ai cũng thích!
Có vẻ như các ông khách của đoàn khoái cái món “quan họ” này lắm nên nhất quyết không vào lễ hội nữa. Vì thời gian trong chương trình có hạn nên Lê Long thuyết phục mọi người ngưng và đoàn lại phải tiếc nuối rời quán để lên đường.

Trên đường đi, qua một bãi rác khổng lồ với hàng trăm người già trẻ trai gái đang nhặt nhạnh bới móc, James ra hiệu cho đoàn lấy khăn bịt mũi rồi chỉ vào đám người lô nhô đang moi rác. Biết James muốn hỏi, nhanh nhẩu Lê Long giải thích ngay:

- Đấy là những người bảo vệ môi trường tự nguyện, hàng ngày họ đến đây nhặt rác mà không cần ai trả công.
Nghe Lê Long giải thích, James trố mắt ngạc nhiên rồi nắm tay giơ một ngón gật gù: Năm bờ oăn! Đất nước các bạn tương lai sẽ vô cùng tốt đẹp vì càng ngày lại càng có thêm nhiều những nhà bảo vệ môi trường như thế này. Năm ngoái tôi qua đây cũng thấy những người này nhưng không nhiều. Năm nay nhiều quá... nhiều quá... người dân của các bạn thật chăm chỉ và ý thức...

Sau đó đoàn về phố. Dọc đường thấy ăn xin đông, James muốn lấy máy quay nhưng sợ vi phạm luật cấm liền hỏi người hướng dẫn: Mình muốn quay, chụp hình để về nước đăng báo quyên góp giúp đỡ có được không, nhà nước có cấm không? Công an có bắt không?
Thấy James nói về quyên góp cứu trợ đúng như chủ trương đường lối nhà nước đang kêu gọi mong chờ, Lê Long mừng quá, tươi vui đáp liền:

- Trước thì có cấm đấy. Nhưng giờ bí mật ăn mày của quốc gia đã bị lộ không cấm nữa. Ngài cứ “vô tư” quay, chụp không sao cả.

Trên đường về khách sạn, qua công viên, thấy cảnh công an, bộ đội, dân phòng xô đẩy vụt dùi cui lên đám bán hàng rong, đám vá xe, vé số chiếm lề đường, James định lấy máy chụp hình thì Lê Long vội can ngay. “Trường hợp nhạy cảm không chụp được, vì đây là đặc sản quốc gia, chỉ VN có nên nhà nước sợ bị sao chép”. Nói xong nắm tay James kéo đi.

Về đến khách sạn, Lê Long hỏi về chuyến đi, James hứng thú nói ngay: “Đi thấy cảnh nào cũng hồi hộp và ớn quá... Thôi! Mai ta cứ 'quan họ song ca' với các nghệ nhân con gái, vừa không lo sợ gì mà lại được tình cảm quý mến, thích lắm. Đất nước bạn có món văn hóa phi vật thể này tuyệt thật”. 

Nói tới đây James cẩn thận ngó trước ngó sau rồi chồm tới, ghé sát tai Lê Long “Thật ra, đất nước của bạn đi đâu cũng thấy điều kinh hãi. Đến và quay lại chẳng qua cũng chỉ vì cái món 'hát quan họ bằng tay'. Thật lôi cuốn... Khách du lịch chúng tôi ai cũng khoái lắm!!!”


4 nhận xét:

  1. Du lịch VN chả nghĩ ra cái gì giữ chân khách quay lại lần hai ngoài cái" phi vật thể" đó hay sao chị nhỉ! thật là hài hước...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có lẽ DLVN phải xem lại và rút kinh nghiệm nhiều ST nhỉ. Cứ như bài này thì bôi bác quá. Tất nhiên bài này phê phán một cách hài hước thôi, chứ trên thực tế DL VN cũng có nhiều điều hay và ấn tượng lắm chứ.

      Xóa
  2. Túm lại : Việt nam ta có DU mà không cú LỊCH cụ ơi !

    Trả lờiXóa

*****************************************************
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

* Click vào dòng Đăng ký qua email để nhận thông báo trả lời comment.
* DÙNG CÁC THẺ SAU ĐỂ ĐƯA VÀO COM:
- Ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
- Video: [youtube]Link Video[/youtube]
- Nhaccuatui: [nct]Link nhạc[/nct]
- Link : CLICK HERE
*******************************************************

Lên Trên! Xuống Dưới! - See more at: http://hieuvathuongdalat.blogspot.com/2014/10/button-len-tren-xuong-duoi-hien-voi.html#sthash.FxGNpEBy.dpuf