MỘT “SỰ CỐ” VỪA XẢY RA VỚI
GIA ĐÌNH TÔI HÔM ĐẦU TIÊN VỪA CHUYỂN VÀO SÀI GÒN
... Ba bà cháu tôi hạ cánh an toàn tại sân bay TSN Tp HCM. Con trai, con dâu tôi - bố mẹ của 2 thằng cháu nội - đang sốt ruột đứng chờ ở sảnh ngoài trong khi 3 bà cháu còn đợi nhận hành lý - 2 kiện to đùng nặng chịch - rồi khệ nệ đẩy xe ra. (Bố mẹ cháu vào SG nhận nhà trước rồi đón 3 bà cháu vào sau).
Nỗi vui không tả xiết khi các cháu gặp lại bố mẹ dù chỉ sau 1 tuần xa cách nhưng dài đằng đẵng đối với 2 đứa trẻ cũng như cha mẹ chúng....
Liên tục chuyện trò, liên tục các câu hỏi về thành phố, về khu chung cư, căn hộ mới, các phòng ngủ, “phòng của con thế nào??”...
Về đến nhà rồi. Ríu ra ríu rít, lấy hành lý từ xe, ào vào thang máy. Khi thang máy vừa đỗ ở tầng mình bố cháu phát hiện không thấy chiếc điện thoại di động Iphone (?) trong túi quần. Nét mặt đang vui bỗng chuyển thành lo lắng, bối rối. (Mất điện thoại đắt tiền thì tiếc đã đành, nhưng đó còn là phương tiện làm việc, bao nhiêu thông tin về đối tác, khách hàng, cuộc hẹn, tin nhắn với những con số, những tư liệu quan trọng - cả nhà hiểu điều đó). Đẩy vội va ly ra, 3 bà cháu kéo nhau rời khỏi thang máy về phòng, còn bố mẹ chúng lại lao xuống dưới tìm chiếc taxi.
Ôi! còn đâu nữa, chiếc xe đã đi từ lúc nào rồi.
Với nét mặt buồn rầu, bối rối (nhưng chưa tuyệt vọng hẳn) hai đứa con tôi quay lên. Làm sao đây? Gọi điện thoại... nhưng gọi đi đâu... số nào??? Không nhớ hãng!!! Bỗng thằng Bôn, cháu lớn (10 tuổi rưỡi) hét lên: “con nhớ rồi, là hãng “Sài gòn Air”. (Nghĩ bụng, đúng, mình cũng nhìn thấy hàng chữ đó trên Taxi).
Bố cháu: “Mẹ cho con mượn cái điện thoại” ... rồi gọi liên tục vào cái điện thoại vừa mất nhưng không có ai nhấc máy. Mẹ cháu lao vào máy tính “seach” số tel của hãng và gọi đến hãng: “Em ơi, chị vừa mất cái di động iphone-6 trên taxi của hãng, chị chẳng có 1 thông tin nào về lái xe cả, chỉ biết anh ấy nói giọng Nghệ Tĩnh, đi từ sân bay TSN về khu chung cư ở Q7”.
- Chị ơi, em sẽ cố gắng giúp chị tìm ra (giọng cô nhân viên nhẹ nhàng đầy nhiệt tình chứ không tỏ ra khó chịu) nhưng hãng có bao nhiêu xe đi từ sân bay, bao nhiêu lái xe nói giọng Nghệ Tĩnh. Chị cố nhớ thêm chi tiết gì đi... Có lẽ chị phải trở lại sân bay chỗ điều hành xe thì việc tìm điện thoại sẽ dễ dàng hơn.
Hai đứa bần thần đang nghĩ phải làm gì tiếp theo đây thì con dâu chợt hét: “Find my iphone, đúng rồi em vẫn thường xem anh đang ở đâu bằng cách này”. “Đây rồi cái máy của anh đang trên đường Nguyễn Thái Học, anh đuổi theo xe đi và chú ý thường xuyên nghe điện thoại nhé vì em sẽ update cho anh và cả hãng taxi liên tục để tìm và hy vọng cái điện thoại không bị tắt đi”.
Chả là con dâu tôi chợt nhớ ra, 2 vợ chồng nó đều cài định vị trên điện thoại (chắc để kiểm tra nhau - Hi!Hi! Đùa tí!). Thế là nàng bật ĐTDĐ của mình lên và định vị máy của chồng. Lập tức địa chỉ nơi chiếc điện thoại của chồng nàng đang nằm hiện ngay trên bản đồ định vị. Và cứ thế nàng theo dõi sự di chuyển của chiếc điện thoại, có nghĩa là cả sự di chuyển của anh lái và chiếc xe taxi.
Con trai sau đó phóng xe máy lao đi sân bay (bình thường thì mất nửa giờ, nhưng tối thứ sáu SG đường đông lắm, chắc sẽ ách tắc, đuổi sao kịp và lỡ họ gặp khách đi đường khác thì sao - tôi nghĩ)...
Lại gọi cho tổng đài điện thoại:
- Em ơi chị có định vị của điện thoại rồi, xe đang trên đường Lê Qúy Đôn - Võ Văn Tần em có cách nào tìm xe giúp chị không?
Cô tổng đài viên giọng vẫn rất nhỏ nhẹ:
- Em đã báo cho người điều hành xe cho chị tại sân bay rồi, em có nói chị là người nhà của Vietnam Airlines để họ tìm nhanh hơn, chị yên tâm nhe, ah mà em cho chị số máy của em điều hành xe cho chị tại sân bay để chị liên lạc luôn nè.
Con dâu có chút hy vọng, gọi ngay cho em điều hành:
- Alo, em ơi, em có nhớ cách đây gần 1 giờ em có sắp xếp cho gia đình chị lên 1 chiếc taxy đi từ sân bay về chung cư Q7 không? Chồng chị đánh rơi chiếc IPhone-6 trên xe, em làm ơn giúp tìm hộ với.
- Ah, em vừa được tổng đài báo, có phải chị đi 2 vợ chồng, có 2 đứa nhỏ như sinh đôi mặc áo đỏ giống nhau và bác lớn tuổi không?
- Đúng rồi em, chị có định vị xe, lúc nãy xe đi từ nhà chị ra Nguyễn Thái học, sau đó là Võ Văn Tần, giờ xe đang đi về phía Nguyễn Văn Trỗi em ạ. Thế này chắc sẽ phải phiền em nhiều rồi, chị sẽ gọi cho em nhiều lần nữa đấy, em thông cảm cho chị nhé.
- Vậy à, tốt quá. Chị tiếp tục theo dõi đi, có thông tin gì em sẽ gọi chị ngay.
Con dâu tiếp tục định vị và ghi lại tất cả hành trình của chiếc taxi, khoảng một lúc thấy xe có vẻ đi về phía sân bay, con dâu gọi lại cho điều hành:
- Alo, chị lại thấy xe đi về phía Trường Sơn em ạ.
- Chị đừng lo. Em khoanh vùng cho chị được 2 xe rồi. Em vừa gọi cả 2 xe về sân bay có việc gấp.
- À, lái xe nói giọng Hà Tĩnh nặng em nhé.
- Thế thì em biết xe nào rồi, em sẽ gọi xe về làm việc luôn đây.
Con dâu bất ngờ vì không có chút thông tin nào về xe nhưng điều hành lại tìm được nhanh quá, mà thôi không nghĩ nhiều, gọi cho chồng: Anh ơi, xe đang trên đường Trường Sơn, chắc nó đi về phía sân bay vì điều hành bảo gọi xe về sân bay. Anh bám theo hướng đó nhé. Nhớ đi cẩn thận đấy.
Con dâu tiếp tục định vị xe rồi lại gọi cho điều hành:
- Alo, thôi chết rồi, em ơi, xe nó dừng lại rồi, chị thấy xe đang đứng ở đường Bạch Đằng khá lâu, 10 phút rồi chứ không vào sân bay, liệu có sao không? - Con dâu tôi nói với người điều hành và hết sức căng thẳng, hồi hộp, lo lắng.
- Chị có thể khoanh vùng rộng ra không vì gần đấy là bãi xe.
Mất khoảng vài giây để tiếp tục định vị và gọi lại cho em điều hành:
- Hẻm A-75 Hồng Hà em nhé.
- OK, đó là bãi xe, em chạy xe ra đó luôn đây, chút em sẽ gọi lại cho chị.
Cả nhà hồi hộp chờ đợi, cả 2 thằng con cũng im thin thít không cám quấy rầy mẹ, toàn bộ quá trình mẹ nó tìm điện thoại chúng nó đều lắng nghe từ nãy giờ.
Chuông điện thoại reo, con dâu vội nghe máy:
- Chị ơi, em chuẩn bị mở cửa xe. Chị gọi ngay vào số của cái iphone ấy đi nhé.
Vừa cúp máy và gọi vào iphone ngay, tôi biết con dâu đang rất hồi hộp nghe từng hồi chuông đổ:
- Alo chị ơi, thấy điện thoại rồi, anh chị đến văn phòng làm việc lấy lại điện thoại nhe. Con dâu thở phào nhẹ nhỏm: “Chị vô cùng cảm ơn em. Chị bảo chồng chị đến ngay”.
Gọi ngay cho chồng trong sự vui mừng: “Anh ơi, tìm thấy điện thoại rồi, anh tới ngay văn phòng taxi trong sân bay để lấy nhe”.
Không ở đấy chứng kiến nhưng tôi và con dâu đều biết anh lái xe lúc đó hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nào có nghe được tiếng chuông điện thoại réo đâu mà biết. Chuông điện thoại của con tôi hỏng nên không kêu. Nếu nó kêu thì không biết câu chuyện sẽ đi theo hướng nào đây. Hy vọng là hướng nhanh nhất và tốt đẹp hơn, nghĩa là anh lái xe nghe máy, quay lại khu chung cư giao trả chiếc ĐT. Bởi trên đời thiếu gì người tử tế, bằng chứng là các cô tổng đài viên và em điều hành tuy không quen biết nhưng đã rất rất nhiệt tình giúp đỡ 2 con tôi tìm lại điện thoại.
Con trai tôi đến sân bay, nhận lại được chiếc điện thoại, mừng như vừa thoát khỏi một tai nạn. Em điều hành còn bảo, anh gọi cho chị yên tâm đi vì suốt quá trình tìm điện thoại, em thấy chị lo lắng lắm. Mà đúng là như thế, con dâu chỉ thật sự nhẹ nhõm khi nghe tiếng của chồng gọi từ cái iphone về. Vội cảm tạ lái xe, ban điều hạnh Hãng ... rồi hớn hở ra về, đến bãi gửi xe của sân bay, lại cũng hơi bị ngỡ ngàng vì 2 chiếc mũ bảo hiểm treo trên xe đã không cánh mà bay trong khi những xe khác đứng cạnh vẫn còn nguyên xi các mũ bảo hiểm. Kể cũng lạ và quá bất ngờ vì trong cả ngàn xe trên bãi đỗ mà chỉ mũ của mình bị mất. Đành tặc lưỡi : “Mũ đi thay điện thoại!”. Thế là quá may mắn rồi.
Cả nhà vui mừng vì câu chuyện kết thúc rất có hậu. Đầu tiên là nhờ cậu cả Bon nhớ được tên hãng taxi, sau là sự bình tĩnh của bố mẹ cháu, và nhất là sự nhanh trí, sáng suốt của mẹ cháu, và quan trọng hơn cả là sự nhiệt tình giúp đỡ của Ban điều hành Hãng. Cảm ơn Trời Phật đã phù hộ. Có lẽ là ở hiền gặp lành. Nhưng cả nhà vẫn ngạc nhiên vì chuyện 2 cái mũ bảo hiểm. Sao trùng lặp thế. Chắc mình có lỗi gì đó nên vẫn bị phạt nhẹ, không mất cái lớn cũng phải mất cái nhỏ. Thêm một điều nữa là cháu Bon thấy trong người không khỏe và giữa đêm đó trong lúc cả nhà đang say giấc nồng thì cháu nôn thốc nôn tháo hết cả thức ăn bữa tối ra bộ ga gối mới tinh có hình siêu nhân mà bố mẹ vừa sắm cho 2 anh em làm quà về nhà mới ...
Một bài học..., một câu chuyện có vẻ hy hữu!!! Hi Hi !!!
Tôi viết trả lời nhưng bị lỗi nên phải bỏ để sưa lại, Ý tưởng viết ít dòng và mấy câu thơ nảy ra ngay lúc mình đến cuộc hen, ở cuộc găp đông và ồn quá mà mình thi lại thích trầm lặng và chắc bạn cũng thế nên để khi về mới đưa lên Bloc, may mà Calathau còn giư được ảnh hôm đên mừng sinh nhật bạn. gọi là tạm biệt thôi chứ con nhiều dip gặp nhau phải không ? Chúc ban "THƯỢNG LỘ BÌNH AN". Công Lý